Cũng không biết có phải buổi chiều mình suy nghĩ quá nhiều nên cơ thể có phản ứng hay không, Ngọc Đào ngửi thấy mùi thịt này, trong bụng như có một cỗ khí bốc lên bất ngờ dâng lên cổ họng.

Cô đột nhiên lao vào nhà vệ sinh, liều mạng nôn!

Người đàn ông ở trong phòng bếp từ lúc cô xông vào nhà vệ sinh cũng đã lưu ý sự bất thường của cô, anh nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, nhìn bộ dạng của cô, ngây ngẩn cả người.

Hai người ở chung một phòng, đến lúc này, Lục Vân Dương làm sao nhìn không ra là tình huống gì?

Chuyện hàng tháng của cô hình như đã có mấy ngày không tới, hiện tại lại nôn mãnh liệt như vậy, điều này hình như đang nói cho anh biết, cô có thể đang mang thai?

Rất nhanh, anh tiến lên đỡ cổ, chờ cô nôn xong liền vội vàng hỏi: "Thế nào, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Hay anh rót cho em chút nước nhé?”

Ngọc Đào chậm rãi đứng thẳng người, buổi trưa vốn cô cũng không ăn gì, lúc này còn gì đều nôn ra tất, khuôn mặt thất sắc, cô chậm rãi giương mắt, hỏi anh: "Anh đang xào cái gì thế, sao hương vị lại nồng như vậy?"

Lục Vân Dương nhướng mày: "Thì thịt lợn xào đậu tương, là đậu tương mà em thích ăn đó."

Ngọc Đào lại cảm thấy mùi này quá khó ngửi, căn bản là ngửi không nổi, nhưng điều này cũng nhắc nhở cô.

Mọi thứ không đơn giản như vậy.

Hai người nhìn nhau một lát.

Lục Vân thật cao hứng nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, anh hít một hơi, thật cẩn thận hỏi cô: "Gần đây em có phải không đến không?"

Ngọc Đào biết vì sao anh lại hỏi như vậy, chần chờ trong chốc lát, cũng chậm rãi nói: "Chưa tới, nhưng em cảm thấy hẳn là không phải như anh nghĩ, cũng có thể là do gần đây em làm việc và nghỉ ngơi không ổn định."

"Vậy, nếu không anh bắt mạch cho em nhé?" Lục Vân Dương nói.

Vì muốn xua tan nghi hoặc trong lòng, Ngọc Đào vươn tay ra: "Vậy anh thử xem, chắc chắn không phải như anh nghĩ đâu."

Nếu Như là thật, vậy bao cao su trong bệnh viện quả thực là quá tệ!

Lục Vân Dương đặt đầu ngón tay lên cổ tay cô, một lúc lâu, cũng không chuẩn ra mạch gì, anh hơi nhíu mày, thử lại cẩn thận lần nữa, vẫn không chuẩn ra được.

"Có phải không?" Ánh mắt Ngọc Đào không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.

"Không nhìn ra được." Lục Vân Dương khế nhướng mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh hơi nước của cô: "Có lẽ thời gian quá ngắn không thể bắt mạch ra, nhưng anh nghĩ có thể thật sự có."

Ngọc Đào khẽ nuốt một ngụm khí, không muốn tiếp nhận cách nói này của anh: "Không có khả năng đó chứ? Chúng ta đều dùng...

Lục Vân Dương cười khẽ: "Anh cảm thấy chất lượng đồ vật kia cũng không tốt lắm, cũng không thể đảm bảo 100% an toàn, thay vì thấy rồi triệu chứng suy nghĩ lung tung, không bằng sáng sớm ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm."

Hiện tại sắc trời đã tối, trời tối thì khoa phụ sản của bệnh viện cũng chỉ tiếp nhận cấp cứu, Ngọc Đào cũng chỉ có thể như thế.

Sau khi nôn ra, thần sắc cô ổn lại không ít, bắt đầu nhớ tới chuyện chính, liền nhìn Lục Vân Dương nói: "Hay là ngày mai anh giúp em đi hỏi một chút chuyện giấy nhập học đi."

Lục Vân Dương cười khẽ, trước kia người không thích học hành là cô, sao bây giờ còn sốt ruột hơn cả anh?

Nhưng quả thật cũng đúng, thông báo hình như trì hoãn quá lâu rồi, đỗ hay trượt thì cũng nên điều tra một chút cho yên tâm.

"Được!" Anh đáp lại: "Em đừng quá gấp, mai sau khi đến bệnh viện anh sẽ tìm người tìm hiểu một chút chuyện này."

Nói xong lại nói: "Trước tiên em nên lo lắng cho thân thể của mình, nếu không lát nữa lại không thoải mái."

"Em không sao." Ngọc Đào ra khỏi phòng vệ sinh, quay đầu lại nhìn người đàn ông: "Chuyện của giấy báo nhập học ngày mai anh nhất định phải giúp em hỏi đó."

Hình như bị vả mặt, bữa cơm tối này, Ngọc Đào nhìn món nào cũng thấy ghê tởm, đồ ăn trên bàn cơm ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play