Ngọc Đào nghe mấy người bọn họ kể mới biết là ngoài cái xưởng này còn có mấy người đồng nghiệp khác ở xưởng khác cũng tham gia thi, chẳng qua bởi vì bọn họ không cùng trường thi nên không gặp mặt bọn họ.

Kết quả thi đại học nhanh nhất cũng phải mất tới hai mươi ngày, có lẽ vụ án sẽ được khép lại sớm vào cuối năm, Ngọc Đào cũng biết bản án của Tạ Uyển Trinh đã được đưa ra.

Giống như lời nói của Lục Vân Dương lúc trước, do xét thấy thái độ bồi thường của Tạ Uyển Trinh rất tốt, nên đã phán quyết cô ta mười tháng lao động cải tạo.

Mười tháng nói ra cũng không dài nhưng đối với Tạ Uyển Trinh mà nói thì đây quả là một tin dữ!

Lúc đăng kí thi đại học thì bọn họ mới biết lúc trước nếu thi rớt đại học thì tháng 7 mỗi năm mới có thể tham gia, năm nay bởi vì đặc thù nên mới chuyển sang mùa đông, mà tháng 7 năm sau cũng có thể thi lại một lần nữa.

Cô ta vốn nghĩ bản thân biểu hiện tốt như vậy thì phán quyết nhiêu nhất cũng chỉ nửa năm, và cô ta có thể tranh thủ học tập chăm chỉ để thi đại học vào năm sau, nhưng cô ta không ngờ là mười tháng!

Nếu mười tháng sau cô ta thi đại học rớt thêm lần thứ hai, thì khi muốn thi lại cô ta phải đợi tới tháng 7 năm 1979.

Bây giờ chính sách vẫn đang thay đổi, không ai biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo!

Sau khi nghe được bản án thì cô ta suýt chút nữa ngất xỉu đi, hối hận đến nỗi muốn đâm đầu chết cho rồi.

Mà bên này, Ngọc Đào cùng Lục Vân Dương trở về quê một chuyến, dọc trên đường đi khi gặp phải người quen thì đều chào hỏi với cô, sôi nổi hỏi chuyện lúc cô thi đại học.

"Tôi nghe nói Uyển Trinh cũng thi đại học, mấy người không chạm mặt sao?" Có người hỏi Ngọc Đào.

Tạ Uyển Trinh tham gia thi đại học thì tất cả mọi người đều biết, chính là không biết chuyện gì xảy ra gần đây, mọi người đã lâu không thấy cô ta nên khi bây giờ mọi người vừa thấy Ngọc Đào, cũng biết cô cũng tham gia thi đại học, cho nên thuận đường hỏi chút chuyện của Tạ Uyển Trinh.

Ngọc Đào nghe thấy cô ấy hỏi vê chuyện của Tạ Uyển Trinh thì trong lòng rất kinh ngạc, chẳng lẽ Tạ Uyển Trinh gây ra chuyện lớn như vậy mà mọi người không biết sao?

Nhưng mà nghĩ lại chuyện này thì cũng phải chuyện tốt gì, chắn hẳn là Tạ gia đã sai người che giấu đi, không chỉ là muốn giấu bình thường mà giấu vô cùng chặt chẽ.

Nhưng loại chuyện này có thể che giấu được sao?

"Tôi không có nhìn thấy cô ta." Ngọc Đào cười nói: "Nếu không thì cô đi hỏi Tạ gia một chút, hỏi xem Tạ Uyển Trinh đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Người nọ hậm hực cười, nghĩ thâm nếu mà có thể đi hỏi Tạ gia thì còn đi hỏi cô làm gì.

Một đám người bỏ đi thì hai người cũng quay về Tô gia trước, vừa hỏi mới biết thì ra tất cả mọi người đều không biết Tạ Uyển Trinh đã xảy ra chuyện gì.

Trịnh Xuân Linh cũng là do nghe từ Tô Ngọc Thanh mới biết được Tạ Uyển Trinh bị bắt, nhưng mà cụ thể chuyện gì xảy ra thì hai con của bà chưa nói nên bà cũng không biết.

Trước kia mẹ Tạ khi gặp bà thi còn tỏ ra âm dương quái khí, nhưng sau khi việc này xảy ra thì khi chạm mặt bà cổ họng cũng không dám phát ra âm thanh, thật là sướng.

Mẹ Tạ cho rằng chuyện này có thể giấu mãi được sao? Mọi người đã lâu như vậy đều không thấy Tạ Uyển Trinh nên chắc chắn rất là tò mò, tới lúc đó xem bà ta còn giấu như thế nào.

Nhưng mà chuyện do Tạ gia gây nên thì cũng không đáng cho bọn họ thảo luận!

Biết con gái mới thi đại học xong vào mấy ngày trước, nên Trịnh Xuân Linh cũng thuận tiện hỏi chút về bài thi của cô, sau đó tâm mắt tự nhiên chuyển tới trên bụng cô.

Thường thường, sau khi ăn buổi tối xong cũng không phát ra dị thường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play