Gần cuối năm, công việc của cô đều bận rộn xong, loại son môi nghiên cứu và phát triển lúc trước đã sớm đưa ra thị trường, thuốc làm trắng bởi vì lúc trước thay đổi dược liệu và tỷ lệ, gân đây trực tiếp biến thành viên thuốc làm trắng, hiện tại cũng đã tiến vào sản xuất hàng loạt.
Cô rất nhàn rỗi, mà người đàn ông dường như bận rộn xong, mỗi ngày đều đúng giờ tan tâm, lấy ra đề thi đại học năm trước anh chuẩn bị sẵn để cô làm!
Mặc dù quá trình làm đề rất vất vả, nhưng cũng may thời gian thi đại học rất nhanh đã đến.
Ngày 11/12, toàn tỉnh S đã tổ chức kỳ thi tuyển sinh vào đại học.
Bởi vì là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, cũng không biết phía sau có thể đột nhiên dừng lại hay không, cho nên năm nay người thi đại học tựa hồ đặc biệt nhiều, một đám người ở Vũ Trùng Dương đều chờ ở cổng trường muốn đưa con mình vào phòng thi.
Người nhà họ Tô không đến, nhưng hôm trước Trịnh Xuân Linh gọi điện thoại tới, bà cảm thấy con gái đã kết hôn, việc thi đại học có thể có cũng không sao, nhưng rốt cuộc là khuê nữ của mình tham gia thi đại học, cho nên vẫn dặn dò không ít.
Ngày thi đại học chiếm không ít trường, trường y đương nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, cho nên hôm nay Tô Ngọc Thanh không đi học, năm nay cô ấy không có báo danh tham gia kỳ thi đại học, thứ nhất là chuẩn bị không đủ, thứ hai cũng có chút không dám thử, nên theo Lục Vân Dương đưa Ngọc Đào vào phòng thi.
Tuy rằng người đàn ông một ngày trước vẫn rất tùy ý dặn dò mình không nên khẩn trương, tận lực mà làm là được, nhưng Ngọc Đào lần đầu tiên tham gia loại khoa cử này, nhìn một đống người, trong lòng không khỏi cũng có chút khẩn trương.
"Nếu em có kết quả thi kém, anh có cảm thấy mất mặt không?" Cô hỏi Lục Vân Dương.
"Có gì đáng xấu hổ?" Lục Vân Dương cười nói: "Thi đại học bị trì hoãn lâu như vậy, em có thể có dũng khí tham gia cũng đã thắng rồi, anh khẳng định không cảm thấy mất mặt đâu."
Nhìn cô dường như có chút khẩn trương, người đàn ông lại cổ vũ cô: "Em cứ coi việc đi thi như là chúng ta làm bài thi thử là được rồi, nếu thật sự không được..."
Anh dừng một chút, lại ghé vào bên tai cô khẽ nói: "Nếu em thật sự khẩn trương, vậy coi thi cử là đang làm chuyện vợ chồng chúng ta, làm là xong."
Anh đột nhiên an ủi, Ngọc Đào bất ngờ không kịp đề phòng,ha ha" cười rộ lên, liếc anh một cái: “Anh thật là hạ lưu, thi cử còn muốn cái này!"
Lục Vân Dương cảm thấy có chút vô tội, nghĩ thâm, anh còn không phải vì em sao.
Nhìn hai người còn ở đó anh anh em em, Tô Ngọc Thanh nhịn không được nhắc nhở: "Chị, chị mau đi vào đi, lát nữa còn phải tìm vị trí của mình nữa!"
Hai người trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, Ngọc Đào nhìn cổng trường vốn chật ních đầu người lúc này có thể chen chúc, vội vàng nhìn hai người nói: "Vậy em đi vào đây!"
Người đàn ông gật gật đầu, đẩy cô về phía cổng trường: "Anh sẽ ở cửa chờ em, không quay về."
Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp xoay người đi vào cổng trường.
Là yêu tinh ngàn năm, mặc kệ lần này thi bao nhiêu điểm, cô cũng nên tự tin một chút, đúng như người đàn ông nói, có thể tham gia đã là chiến thắng rồi! Ngọc Đào trả lời là môn khoa học xã hội, kỳ thi đại học lân này tổng cộng có sáu bài thi, bài kiểm tra đầu tiên là môn Ngữ Văn, bởi vì trong lòng không có áp lực gì nên cô cảm thấy trạng thái làm bài của mình không tồi, cho nên lúc đặt bút xuống cũng rất thoải mái.
Vốn dĩ cô nghĩ mình có thể bỏ trống vài câu nhưng không ngờ bài thi ngữ văn lại thế này, cô có thể điền thơ cổ vào các câu hỏi và những từ cổ vô cùng dễ dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT