Nơi này nhiều người như vậy, nhân viên bán hàng tuyệt đối không sợ cô ta sẽ chạy, nên trực tiếp buông cô ta ra: "Cô mau lên, đừng làm chậm trễ việc mua đồ của người khác."

Tạ Uyển Trinh cúi đầu lục túi, nhưng hôm nay lúc tới đã mang theo toàn bộ tài sản, lại mua một ít sách giáo khoa và sách luyện tập, làm sao còn dư ba đồng tiên đây?

Cô ta lật qua lật lại trong túi, cũng chỉ có tám hàol!II

Cô ta cúi đầu, nắm chặt tay, đầu óc bắt đầu bối rối.

Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên chạy không? Điều này chắc chắn là không thểi

Thế nhưng, nếu không chạy, trong túi cô chỉ có tám hào, còn chưa đến một nửa số tiền bồi thường, lát nữa còn phải ngồi xe về nhàiI

Nhân viên bán hàng nhìn cô ta nửa ngày không có động tĩnh, trong lòng đã không kiên nhẫn, lại kéo cô ta nói: "Rốt cuộc cô có hay không?"

Cô ấy vừa nói như vậy, người ở một bên lại đồng loạt nhìn qua, ngay cả Tô Ngọc Đào cũng nhìn chằm chằm cô ta, khóe môi còn mang theo nụ cười, Tạ Uyển Trinh chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Cô ta cắn răng, chống lại ánh mắt Tô Ngọc Đào, cũng bất chấp mọi người nhìn mình như thế nào, chỉ nói: "Ngọc Đào, nể tình chúng ta quen biết, có thể cho tôi mượn chút tiền trước hay không, coi như tôi nợ cô một khoản."

Ngọc Đào lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, chỉ quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: "Đồng chí, tôi thật sự không biết cô ấy, náo nhiệt của các cô tôi không hứng thú, khăn quàng cổ các người có ai lập hóa đơn, không có vậy thì tôi không cần nữa." Vừa nghe cô nói không cần, nhân viên bán hàng lập tức gọi Tiểu Ngọc tới đưa cô đi lập hóa đơn.

Tô Ngọc Đào và nhân viên bán hàng tên Tiểu Ngọc kia vừa đi, cả người Tạ Uyển Trinh trong nháy mắt cứng đờ.

Hiện tại không có tiên bồi thường, nếu đối phương thật sự gọi công an, đời này của cô ta xong luôn rồi, không nói tới chuyện không thể thi đại học, cả đời còn phải đội cái danh ăn trộm!

Cô ta tỉnh táo ngay lập tức.

"Tô Ngọc Đào!" Tạ Uyển Trinh hướng về phía bóng lưng Tô Ngọc Đào đi xa gọi: "Chuyện trước kia tôi sai rồi, cô giúp tôi lần này có được không?"

Ngọc Đào bị lời xin lỗi đột nhiên từ phía sau làm hoảng sợ, nhưng nếu như không phải mình sinh lòng cảnh giác, chỉ sợ hiện tại bị coi là trộm chính là cô Tô Ngọc Đào!

Vì vậy, nếu lời xin lỗi có ích, còn cần công an làm gì?

Cô không để ý tới người phụ nữ phía sau vẫn khẩn cầu, đi theo nhân viên bán hàng trực tiếp đi lập hóa đơn, sau đó lại lên lầu hai dạo một chút, chờ cô đi dạo trên lầu hai xong, đã nhìn thấy hai người mặc đồng phục công an đưa theo Tạ Uyển Trinh ra khỏi hợp tác xã cung ứng tiêu thụ.

Ngọc Đào híp mắt, vội vàng xuống lầu, nhìn Tạ Uyển Trinh lên xe.

Người bên kia tựa hồ có phát hiện, từ trong cửa sổ xe vươn đầu ra, ánh mắt nhìn lại giống như có độc.

Ngọc Đào mím môi, phất phất tay với cô ta, khẽ cười.

Xe rất nhanh đã rời đi, về phần phía sau Tạ Uyển Trinh thế nào, Ngọc Đào hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ, chờ cô về đến nhà, người đàn ông đã trở về.

Nhìn cô trễ hơn bình thường nửa tiếng mới trở về, Lục Vân Dương híp mắt: "Sao hôm nay em lại vê muộn như vậy?"

Đã là cuối tháng mười, sắc trời tối nhanh, lúc này mới hơn sáu giờ, sắc trời đã bắt đầu tối.

Ngọc Đào lập tức nói chuyện vừa rồi ở xã cung ứng tiêu thụ cho người đàn ông, khó hiểu nói: "Anh nói xem, cô ta rốt cuộc vì sao lại hận em như vậy?"

Tạ Uyển Trinh cho dù có thích Lục Vân Dương, hiện tại hai người bọn họ đều đã kết hôn, chẳng lẽ cô ta còn nhớ thương người đàn ông này cho nên muốn hủy hoại cô rồi thay thế?

Người đàn ông nghe cô nói xong, sắc mặt trầm xuống: "Cô ta đâu chỉ là hận em, cô ta đây là hận đến nỗi muốn hủy hoại em và anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play