Ngọc Đào vốn kiên trì đi theo, nhưng vừa nghe Tô Ngọc Thanh nói còn có giáo viên dân dắt, cho nên vui vẻ đi tìm Lục Vân Dương.

Hai người bắt xe đưa đón lúc 10 giờ khởi hành, đến huyện, nhà máy còn chưa tan tầm.

Lúc này đây có hẹn trước, cho nên lúc bọn họ đến phòng nghỉ của nhà máy, bên trong Ngô Lương Vũ đã đưa theo một người đàn ông được phái đi chờ lãnh đạo.

Mấy người chào hỏi rồi ngồi xuống.

Tuy rằng Ngô Lương Vũ trước khi hai người còn chưa tới đã nhiều lần nói với mình cô gái nhỏ kia xinh đẹp bao nhiêu, nhưng Đường Dũng cũng không để ở trong lòng, thầm nghĩ dù xinh đẹp có thể như thế nào, chẳng lẽ còn có thể là tiên nữ trên trời sao.

Nhưng hiện tại khi nhìn thấy người đến, trong lòng anh ta cũng chấn động, trong đầu lúc này đã nghĩ, cô gái này nếu đến quầy bán kem bông tuyết của bọn họ, phỏng chừng tiêu thụ có thể tăng gấp đôi!

Nhưng đây không phải là điều anh ta cần chú ý nhất.

Tuy rằng kem bông tuyết trong nhà máy của bọn họ bán rất tốt, nhưng thứ này hạn chế quá lớn, hơn nữa hai năm gần đây, kem tuyết và dầu ngao xuất hiện cũng có vài nhà, mọi người lựa chọn nhiều hơn, cạnh tranh tự nhiên sẽ tăng lên, nếu như không có chút gì tiêu biểu, nhà máy cũng sẽ bị ép xuống.

Anh đã đọc báo cáo thử nghiệm của Tô Ngọc Đào mang đến hai sản phẩm kia, một hộp son giá không tính là cao, so với son thêm thuốc nhuộm hóa học kia hiệu quả tốt hơn.

Trong thời đại thiếu mỹ phẩm, nếu họ có thể làm chủ thị trường đầu tiên, và có thể đảm bảo cung cấp bình thường, sau đó lợi nhuận nhà máy sẽ tự nhiên tăng lên.

Cho nên, vốn định trước tiên xem Tô Ngọc Đào có hợp hay không nhưng giờ Đường Dũng nghĩ một chút đã võ tay quyết định: "Tuần sau cô đi làm đi?"

Ngọc Đào: "Tuần tới?"

Nhanh như vậy sao? Còn chưa hỏi gì cải

"Đúng vậy!" Đường Dũng cười nói, lại chỉ vào Ngô Lương Vũ nhìn Tô Ngọc Đào: "Cứ vào nghiên cứu phát triển đi, tôi nghe nói trong tay cô còn có công thức khác, đến lúc đó hai người hợp tác, để nhanh chóng lấy ra hàng tốt."

Ngọc Đào:...

Thật sảng khoái!

Lần này nói chuyện cũng không mất bao lâu đã quyết định, qua một tuần nữa Ngọc Đào sẽ đến huyện làm việc, cô hậu tri hậu giác mới nhớ tới một chuyện, vội vàng nhìn Lục Vân Dương hỏi: "Vậy về sau không phải chỉ có một mình em ở đây sao?"

Trong đáy mắt đen nhánh của cô lộ ra một tia sầu lo, Lục Vân Dương đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lông mày cô, cười cười: "Đừng sợ, anh rất nhanh sẽ điều đến bệnh viện huyện, con dâu Lương Vũ cũng ở nhà máy này, trong khoảng thời gian này anh bảo bọn họ chăm sóc em trước."

Ngọc Đào nhìn anh, bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Vậy rất nhanh là bao lâu?"

"Chậm nhất ba tháng." Lục Vân Dương kéo tay cô lên, đầu ngón tay đan vào khe ngón tay, siết chặt cô: "Trước khi điêu động chỉ cần nghĩ là anh sẽ tới, đừng sợ"

Qua ba tháng nữa cũng không sai biệt lắm là năm mới, khoảng cách từ xã đến huyện và xã đến thôn cũng không khác nhau lắm, nhiều nhất chính là hai người đổi địa điểm hẹn hò mà thôi, hơn nữa trong huyện không ai biết bọn họ, cô có thể quang minh chính đại tay trong tay, tựa như bây giời

Trong lòng cô sương mù đột nhiên tản ra, đi theo người đàn ông đi mua đồ.

Hiện tại công việc của Ngọc Đào đã xác định được, Lục Vân Dương cần một thời gian nói chuyện hai người kết hôn với người trong nhà, anh không muốn lưu chuyện kết hôn lại cho đến năm sau.

Sau khi mua đồ xong lại đi quanh một vòng, hai người vội vàng về thôn trước khi trời tối.

Nhìn cô gái biến mất trên con đường nhỏ, Lục Vân Dương mới về nhà, lúc về đến nhà, bọn họ vừa chuẩn bị ăn cơm.

Tống Mỹ Hoa nhìn thấy anh trở về, tuy rằng cảm thấy hình như rất bình thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó có cái gì đó không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play