Thẩm Vĩnh Đức đau đớn kêu thảm, hiện tại hắn vô cùng hối hận vì quyết định tìm đến nhà họ Trần, thậm chí còn hối hận vì sao lúc đầu lại vì lòng tham mà liên kết với nhà họ Trần, nếu bây giờ hắn vẫn còn ở trong gia tộc, cho dù không phải là nội viện, cũng không đến nỗi phải sống thảm như vậy.

Thấy hắn thoi thóp, Trần Khai Nguyên mới dừng lại.

Hiện tại nhà họ Trần rơi vào tình trạng như vậy, ông ta phải làm gì đó mới được.

Đúng lúc này, ông ta nghe nói chưởng môn Thương Huyền Kiếm Tông là Mạnh Thiếu Uyên bị Yến Phi đánh bại, mất hết mặt mũi, chạy trối c.h.ế.t ra khỏi Thẩm gia.

Hai chữ Thẩm gia đã khiến ông ta chú ý.

Yến Phi năm xưa danh chấn Vân Trạch Châu, sau đó nhiễm phải ma khí dân dần mất tích, khiến nhiều tu sĩ tiếc nuối, Trần Khai Nguyên cũng biết, lẽ ra Yến Phi cả đời này không còn hy vọng tiến thêm, không thụt lùi tu vi là tốt rồi, sao có thể đánh thắng được Mạnh Thiếu Uyên.

Huống chi ngày đó trên bầu trời Thẩm gia mây đen giăng kín, nghe nói chính là thiên kiếp của Yến Phi khi tiến vào Nguyên Anh.

Trân Khai Nguyên luôn cảm thấy, trong đó không chừng chính là thủ bút của Thẩm Dao Chu.

Nghe nói Mạnh Thiếu Uyên đang điều tra chuyện này, nếu ông ta nói chuyện này cho Mạnh Thiếu Uyên, biết đâu còn có thể nhờ đó mà leo lên Thương Huyền Kiếm Tông, dù sao ông ta cũng không có được Thẩm Dao Chu, chi bằng hãy hủy hoại nàng. Trân Khai Nguyên nghĩ thông suốt, mang theo Thẩm Vĩnh Đức như bùn nhão đến Thương Huyền Kiếm Tông.

Mạnh Thiếu Uyên hoàn toàn không có dáng vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày, hắn từ khi sinh ra đã là thiên chỉ kiêu tử, chưa từng chịu nhục nhã như vậy, từ khi trở vê từ Thẩm gia, hắn ngày đêm suy nghĩ, thế mà lại sinh ra tâm ma, nếu không thể vượt qua, cả đời này hắn không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Nghe xong lời Trân Khai Nguyên, hắn lạnh nhạt nói: "Những gì ngươi nói làm sao chứng minh được?”

Trân Khai Nguyên ném Thẩm Vĩnh Đức xuống đất: "Người này chính là ca ca ruột của Thẩm Dao Chu, hôm đó Thẩm Dao Chu giúp Thẩm Túy An thanh trừ đan độc, hắn có mặt ở đó, ngài tra hồn hắn là biết."

Thẩm Vĩnh Đức bị trói tay chân, bịt miệng, nghe vậy lộ ra vẻ kinh sợ, liều mạng giãy giụa, nhưng dưới sự áp chế của tu vi Nguyên Anh kỳ của Mạnh Thiếu Uyên, hắn không có sức phản kháng, bị Mạnh Thiếu Uyên ấn đầu, linh lực xông vào thần phủ của hắn.

Ngay khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, hắn đột nhiên nhớ tới cô bé năm xưa đi theo sau mình, rụt rè gọi hắn là ca ca, nếu hắn không vì mẹ kế mà trút giận lên nàng, không tham lam vô độ, có lẽ giờ đây hắn đã trở về nhị phòng, trở về những ngày tháng mà hắn mơ ước.

Đáng tiếc, không có nếu như.

Ánh mắt Thẩm Vĩnh Đức dần dần tắt đi, cả người như con rối không còn phản ứng.

Mạnh Thiếu Uyên mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi: "Tốt lắm, ta nhất định phải khiến bọn họ phải trả giá." Biết được hiện nay Thẩm gia có Yến Phi tọa trấn, hắn đích thân đi mời mấy vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Thương Huyền Kiếm Tông, trong đó có một vị đã là Nguyên Anh đại viên mãn, một bước Hóa Thần, đủ sức áp chế Yến Phi, còn những tu sĩ Kim Đan kỳ của Thẩm gia, hắn căn bản không để vào mắt.

Chuyến đi này là mười phần nắm chắc.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi trở vê Thẩm gia, còn chưa kịp thở đã bị những người trong Lan Định Viện đông nghịt làm cho giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play