Thẩm Dao Chu thấy hắn không nhận, không khỏi giục thêm một lần nữa: "Nhanh lên!"

Phó Sinh Hàn nhận lấy áp vào vị trí tim, lại nhìn nàng thật sâu mới bước vào cánh cửa đó.

Thẩm Dao Chu bọn họ không đợi bao lâu, rất nhanh Phó Sinh Hàn đã quay lại, nói cho bọn họ biết con đường này chính là lối ra.

Bốn người gian nan rời khỏi Thành Doanh, vừa gặp Thẩm Túy An đến cứu viện, hắn bị người nhà họ Trần kéo chân sau, không nhận được thư hồi âm của Thẩm Dao Chu, mãi đến khi nhận ra không ổn mới vội vàng chạy tới.

Nhưng hắn cũng không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Dao Chu cùng Phó Sinh Hàn ở cùng nhau.

Cố Ung vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng nghênh đón: "Sư huynh."

Thẩm Túy An hỏi: "Sao các ngươi lại ở cùng nhau?"

Cố Ung liền đem chuyện Phó Sinh Hàn cứu bọn họ kể lại cho hắn một cách nguyên vẹn, còn không quên thêm mắm dặm muối: "Tên họ Phó này thấy Dao Chu sư điệt của ta xinh đẹp, thế mà lại nổi lên tà tâm!"

Thẩm Túy An cười khẩy, Cố Ung vẫn còn quá trẻ, cái gì mà thấy sắc nảy lòng tham, người này rõ ràng là nhắm vào Thẩm Dao Chu mà đến!

Thẩm Túy An muốn trọng lễ hậu tạ, sau đó nhanh chóng đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ xác thực có ơn cứu mạng, hơn nữa Diệp Quy Viên vì cứu sư đệ vô dụng của hắn mới bị thương, bây giờ còn đang hôn mê, không thể không nói đạo lý như vậy. Thẩm Túy An chỉ có thể nhịn, mời bọn họ đến Thẩm gia ở tạm.

Vốn tưởng rằng Phó Sinh Hàn sẽ còn khách sáo, nào ngờ hắn lại một lời đáp ứng.

Thẩm Túy An nuốt một ngụm m.á.u già, nghiến răng ra lệnh cho thuộc hạ: "Dọn đẹp viện tử xa Lan Đinh Viện nhất cho bọn họ ởI"

Lời này Thẩm Túy An không hề tránh mặt Phó Sinh Hàn, hoặc là cố ý nói cho hắn nghe, cảnh cáo hắn đừng có ý đồ với Thẩm Dao Chu.

Nhưng Phó Sinh Hàn lại như không nghe thấy.

Thẩm Túy An ngược lại bị chọc tức, nhanh chân đuổi theo: "Ngươi..." Chưa nói hết lời, sắc mặt đã thay đổi: "Ngươi bị thương thế này là sao?"

Hắn chỉ vào chỗ Phó Sinh Hàn bị quỷ hỏa làm thương.

Phó Sinh Hàn nhíu mày.

Thẩm Túy An cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cố gắng kiềm chế, nói: "Ta thấy vết thương này giống như do quỷ hỏa gây ra, có chút tò mò."

Phó Sinh Hàn không nói gì, quỷ tu rất ít, quỷ hỏa lại càng hiếm, nhưng Thẩm Túy An không những có thể nhận ra đây là vết thương do quỷ hỏa gây ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà phản ứng còn rất dữ dội.

Ánh mắt Phó Sinh Hàn dừng lại trên vết bỏng trên má Thẩm Túy An một lúc, rôi nhàn nhạt nói: "Quỷ tu kia tự xưng là trưởng lão được nhà họ Trần cung phụng, linh khí là mười hai lá cờ, ngoài ra hắn còn có hai lá cờ phệ hồn. Một lá trong đó chính là liệt hỏa địa ngục, vết thương của ta là do nó gây ra."

"Phệ hồn... Liệt hỏa địa ngục... Là hắn." Trong mắt Thẩm Túy An lóe lên một tia thù hận nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.

Lúc này, tâm trạng của hắn đối với Phó Sinh Hàn rất phức tạp, vốn dĩ hai bên có mối thù sư môn, là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Phó Sinh Hàn lại cứu Cố Ung và Thẩm Dao Chu, giờ lại đưa cho hắn manh mối quan trọng như vậy, khiến hắn không thể không nợ một ân tình.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Đa tạ, vết thương này của ngươi cũng là vì cứu đám người Cố Ung, lát nữa ta sẽ bảo người đưa Phá Ách Đan đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play