Sau đó hắn mới yên vị, mở thư ra đọc.

Trong thư, Thẩm Dao Chu kể cho hắn nghe dạo gân đây nàng đang nghiên cứu cách tạo ra thứ có thể miễn nhiễm với ma khí xâm nhập, nếu có thể giống như linh khí bài xích Linh Xu thì khả năng chiến thắng của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Cuối thư còn có một câu "Ta nhớ ngươi, đợi ngươi trở về."

Thẩm Dao Chu vốn ghét những lời lẽ sến súa như thế này, nhưng từ khi ở bên cạnh Phó Sinh Hàn, nàng dường như cũng nhiễm thói quen của hắn, bất giác viết ra những câu chữ mà trước đây nàng từng cho là "Ôi chao, sến súa quá thể", hơn nữa lại còn cảm thấy rất thích thú.

Phó Sinh Hàn đọc đến dòng cuối, khóe môi bất giác cong lên.

Hắn lại tỉ mỉ đọc đi đọc lại bức thư, đầu ngón tay khẽ lướt trên từng nét chữ, trong đầu hắn thậm chí có thể hiện ra dáng vẻ của Thẩm Dao Chu khi viết những dòng này.

Đọc xong, hắn mới cẩn thận gấp lá thư lại, cất vào trong nhẫn trữ vật.

Hắn định viết thư hồi âm cho Thẩm Dao Chu, nhưng vừa mới lấy giấy bút ra, hắn bỗng cảm nhận được một luồng ma khí từ đằng xa đang tiến đến gần.

Sắc mặt hắn khẽ biến đổi, lập tức thu liễm khí tức, ẩn mình đi.

Luồng ma khí chỉ lướt qua thị trấn, không có ý định dừng lại, dường như đang rất vội vã đến nơi nào đó.

Phó Sinh Hàn nhíu mày, do dự một lát rồi cầm kiếm đuổi theo.

Yêu ma kia có lẽ cũng không ngờ lại có tu sĩ dám bám theo mình, hoàn toàn không hay biết bản thân đã bị một cái đuôi nhỏ bám theo.

Thuật ẩn nấp của Phó Sinh Hàn vốn được tôi luyện rất tốt, hơn nữa tốc độ ngự kiếm của hắn cũng cực nhanh, vì vậy hắn bám sát theo bóng dáng phía trước.

Điểm đến của yêu ma này chính là Sương Vân Sơn, nơi đó đã bị yêu ma chiếm cứ, vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Phó Sinh Hàn không chút do dự, theo gót yêu ma tiến vào trong núi.

Toàn bộ Sương Vân Sơn chìm trong ma khí, linh thảo đều héo úa, thay vào đó là đủ loại ma thảo, chúng điên cuồng cướp đoạt linh khí xung quanh, biến Sương Vân Sơn vốn tràn đầy linh khí thành một nơi hoang tàn xấu xí hơn cả Tuyệt Linh Địa.

Xung quanh không còn chút linh khí nào, mà Phó Sinh Hàn tuy đã điều tức rất lâu nhưng linh lực trong cơ thể vẫn chưa thật sự dồi dào, vì vậy chỉ có thể cố gắng tiết kiệm linh lực.

Hắn cẩn thận tiến lại gần, lại kinh ngạc phát hiện, nơi này không chỉ có một yêu ma.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là Ngọc Hủy, những kẻ còn lại đều là những tên đã trốn thoát khỏi Thiên Cực Hải sau khi hắn mở phong ấn.

Có lẽ bọn chúng cũng không ngờ có tu sĩ lẻn vào nên nói chuyện rất vô tư, không hề che giấu.

Phó Sinh Hàn nghe càng lúc càng kinh hãi.

Hắn không ngờ rằng những yêu ma trước đây luôn hành động theo ý mình, tự lập thành bang phái, vậy mà lại liên thủ với nhau! Yêu ma đều rất mạnh mẽ, nhưng tương ứng với đó, mỗi tên đều coi thường kẻ khác, bất kể là tu sĩ hay yêu ma đồng loại.

Một nghìn năm trước, các tu sĩ có thể đánh bại yêu ma, phong ấn chúng vào Thiên Cực Hải cũng là nhờ bản tính "cô độc" đó.

Một yêu ma dù mạnh đến đâu nhưng dưới sự vây công của vài chục thậm chí một hai trăm tu sĩ cũng sẽ bị chế ngự, nhưng nếu yêu ma liên thủ thì sao?

Đây sẽ là tai họa diệt đỉnh của tu tiên giới.

Phó Sinh Hàn không dám nghe thêm nữa, quyết định nhanh chóng rời đi, báo tin này cho các tu sĩ khác, cùng nhau bàn bạc đối sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play