Mai Duật: "Liên quan gì đến các ngươi! Cút ngay cho bản tôn!"

"Không được." Diệp Quy Viên rất đáng đánh lắc lắc ống quẻ: "Quẻ tượng chỉ ra, hôm nay không nên cút."

Mai Duật tức đến phát điên, trực tiếp b.ắ.n hết cờ trong tay ra.

Diệp Quy Viên lập tức trốn sau lưng Thẩm Dao Chu: "Lão Phó, dựa vào ngươi rồi!!"

Phó Sinh Hàn im lặng không nói nhưng động tác trên tay không hề chậm trễ, gân như trong nháy mắt, trường kiếm xuất sao, như một dòng nước mùa thu lướt qua không trung, thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng lại đánh rơi từng lá cờ, bảo vệ bọn họ nghiêm ngặt.

Diệp Quy Viên nhân cơ hội lẻn đến bên cạnh Thẩm Dao Chu, thấy nàng mày liễu nhíu chặt nước mắt lưng tròng, yếu ớt chống đỡ cơ thể, không khỏi thương tiếc: "Thẩm cô nương, các ngươi không sao chứ?"

Thẩm Dao Chu lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt, hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây?"

Diệp Quy Viên khựng lại, nói dối: "Chúng ta đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy các ngươi gặp nguy hiểm."

Cố Ung: "Phỉ, ma mới tin!"

Diệp Quy Viên: ”..."

Thẩm Dao Chu cũng không tin, thế nhưng bây giờ không phải lúc để so đo những điều này, nàng dùng "X-quang" quét qua những tu sĩ vây quanh họ, cố gắng tìm ra điểm yếu để đột phá, đồng thời tay nàng sờ vào túi trữ vật, lấy ra bình ngọc đựng đan độc trước đó, nắm chặt trong tay.

Diệp Quy Viên giơ ống quẻ trong tay lên: "Thẩm cô nương, ta bảo vệ ngươi...

Lời còn chưa dứt đã nghe Thẩm Dao Chu hét lớn: "Phía đông bắc, xông lên!"

Cố Ung không chút do dự, lập tức xông về phía đông bắc.

Những tu sĩ đó không ngờ bọn họ còn có dũng khí đột phá, khinh thường vây lại, định cho bọn họ biết tay.

Nhưng Thẩm Dao Chu đến gần, đột nhiên lấy ra mấy bình ngọc nhỏ, ném về phía họ.

Vài tu sĩ không để ý, tùy ý c.h.é.m vỡ, sau đó bị chất lỏng màu đen sền sệt b.ắ.n đầy người.

Ngay lập tức, một mùi hôi thối lan tỏa.

Tiếng nôn oe vang lên khắp nơi.

Hai tu sĩ bị tạt trúng thậm chí còn hôi đến mức trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.

Vòng vây vốn kín mít lộ ra một lỗ hổng, Cố Ung đã sớm đóng khứu giác, thấy vậy lập tức chở Thẩm Dao Chu xông ra ngoài.

Diệp Quy Viên chậm một bước, trực tiếp đ.â.m vào vòng tròn mùi hôi, hôi đến mức cả người hồn bay phách lạc, suýt nữa ngã khỏi la bàn.

"Đây là thứ quỷ gì vậy... Qe ——"

Đợi đến khi hắn luống cuống ổn định cơ thể, quay đầu lại, Thẩm Dao Chu và Cố Ung chỉ còn là một cái bóng. Diệp Quy Viên: ”..."

Quay đầu lại, những tu sĩ đó đã hùng hổ đuổi theo, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo Thẩm Dao Chu.

Bên kia, Phó Sinh Hàn chỉ nghe thấy tiếng nôn oe liên tục sau lưng, còn tưởng rằng Diệp Quy Viên lại bày trò gì đó, tuy nhiên hắn không thể mất tập trung để nhìn.

Mặc dù hắn tự xưng là vô địch Kim Đan kỳ, nhưng Mai Duật cao hơn hắn hẳn một bậc, hơn nữa Nguyên Anh và Kim Đan không chỉ khác nhau về tu vi cao thấp, mà còn là sự thay đổi về chất.

Có điều hắn không hê cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng.

Còn Mai Duật thì hoàn toàn ngược lại, ông ta vốn cho rằng Phó Sinh Hàn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ không đáng sợ, nhưng dần dần, ông ta phát hiện Phó Sinh Hàn tiến bộ kinh người, lúc đâu hắn chỉ miễn cưỡng chống đỡ nhưng càng về sau càng trở nên thoải mái.

Mai Duật hoàn toàn không thể làm gì được hắn, không chỉ vậy, ông ta thậm chí còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình có thể sẽ thua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play