Lận Thanh Dương lại nói: "Cô nương đừng hiểu lầm, ta đã nói chuyện với ma ma rồi, sau này ngươi vẫn ở lại đây, những chuyện ngươi không muốn làm, sẽ không có ai ép buộc ngươi."
Nữ tử không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể xoay chuyển như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng ta muốn cảm tạ Lận Thanh Dương nhưng lại bị hắn đỡ dậy, lại nói thêm vài câu, nữ tử liền cùng nha hoàn rời khỏi gian viện này.
Từ Chỉ Âm thi triển một lá chắn cách âm, nhỏ giọng nói với Thẩm Dao Chu: "Ta còn tưởng rằng sẽ là một tên nam tu béo ú, háo sắc..."
Thẩm Dao Chu cũng có chút kinh ngạc, trong ký ức của nàng, Lận Thanh Dương là một nam tử yếu đuối hay rơi lệ, nam tử trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Lận Thanh Dương chậm rãi bước vào viện: "Hai vị tiên hữu, nghe lén nãy giờ cũng đủ rồi, có muốn ra gặp mặt một chút không?”
Thẩm Dao Chu kỳ thực cũng không trông mong mấy lá bùa ẩn thân này có thể qua mắt được Lận Thanh Dương, dù sao trước kia bọn họ cùng nhau gây họa, mỗi lần đều phải dựa vào bản lĩnh này của Lận Thanh Dương để chạy trốn.
Nàng kéo Từ Chỉ Âm bước ra.
Lận Thanh Dương nhíu mày: "Đã ra mặt rồi, chi bằng hãy hiện nguyên hình đi."
Thẩm Dao Chu tháo mặt nạ dịch dung xuống, cười nói: "Lận đạo hữu, tại hạ là Thẩm Dao Chu." Lận Thanh Dương nhìn nàng, ngẩn người một chút: "Ngươi..."
Khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc, thế nhưng hắn rất chắc chắn mình chưa từng gặp nàng.
Mặc dù kiếp này hai người là lân đâu gặp mặt nhưng kiếp trước Thẩm Dao Chu đã quen biết hắn nhiều năm, đối với hắn vẫn rất hiểu rõ, nói chuyện một lúc, rất nhanh đã được Lận Thanh Dương coi là tri kỷ.
Mà Thẩm Dao Chu cũng từ trong cuộc trò chuyện, dân dần tìm lại được cảm giác quen thuộc khi ở cạnh Lận Thanh Dương.
Đang nói chuyện vui vẻ, Thẩm Dao Chu bỗng nhiên hỏi: "Không biết Lận đạo hữu có hay biết chuyện Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng ma tu không?"
Lời này như sấm sét giữa trời quang, khiến Lận Thanh Dương trở tay không kịp.
Từ Chỉ Âm len lén kéo tay áo Thẩm Dao Chu, sợ nàng quá kích động, bảo nàng thấy đủ rồi thì dừng lại.
Thẩm Dao Chu ấn tay nàng ta xuống, khẽ nói: "Ta tự biết chừng mực."
Nàng hiểu rõ tính cách Lận Thanh Dương, giấu diếm cũng vô dụng, không bằng nói thẳng, huống hồ động thái của Tàng Tượng Môn lần này khác với kiếp trước, nàng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cũng không có thời gian từ từ tiếp cận Lận Thanh Dương.
Lận Thanh Dương sau khi kinh ngạc ban đầu, chỉ nói: "Xem ra đạo hữu đã biết thân phận của tại hạ, tối nay cố ý tiếp cận tại hạ?”
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Không sai."
Lận Thanh Dương nghẹn lời: "Người bình thường lúc này ít nhất cũng phải che giấu mục đích của mình chứ?" Thẩm Dao Chu cười nói: "Ngươi để ý chuyện đó sao?"
Lận Thanh Dương lại nghẹn lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao ta lại cảm thấy ngươi như con giun đũa trong bụng ta vậy, hiểu ta đến thế..."
Thẩm Dao Chu giả vờ như không nghe thấy: "Chúng ta có bằng chứng, cũng có nhân chứng, ngày mai sẽ đến Nhân Thánh Môn đòi lại công bằng, nếu Lận đạo hữu muốn biết, ngày mai có thể đến Nhân Thánh Môn."
Lận Thanh Dương quả nhiên không để ý đến những chỉ tiết nhỏ nhặt đó, ngược lại càng để ý đến chuyện mà Thẩm Dao Chu nói: "Các ngươi thực sự chắc chắn như vậy sao?"
Thẩm Dao Chu: "Thiên chân vạn xác."
Lận Thanh Dương do dự một lúc: "Được, vậy ngày mai ta nhất định sẽ đến Nhân Thánh Môn, nếu lời ngươi nói là thật, Thanh Nang Môn chúng ta cũng sẽ không dung túng cho hành vi này. Nhưng nếu ngươi vu khống, từ nay về sau, ngươi cũng đừng mong Lận mỗ coi ngươi là bằng hữu nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT