"Đúng đó!" Yến Phi cũng tán đồng: "Nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng ích gì, chỉ bằng cứ nghênh đón mọi người về rồi bàn bạc sau."

Vì vậy, mọi người lại bắt đầu bận rộn.

Thẩm Túy An cố ý lấy linh thạch đến tửu lâu tốt nhất trong thành Nguyên Ninh đặt tiệc rượu, lại chuẩn bị phòng ốc chu đáo.

Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Thẩm Dao Chu cùng mọi người rốt cục cũng đến.

Thẩm Dao Chu lo lắng bị người của Tàng Tượng Môn mai phục nên cố ý đi đường vòng, Thịnh Hoài Khanh lại một mình tìm đến vài thư viện và thế gia lớn ở Sùng Văn Châu, còn nhờ hoàng đế Diệp quốc cùng Vũ Văn Hựu hỗ trợ, mời một nhóm tinh anh bảo vệ, thậm chí còn bày ra nghi binh, mục đích chính là đề phòng bị người của Tàng Tượng Môn phục kích.

Nhưng dọc đường đi lại vô cùng yên ổn, đừng nói là người của Tàng Tượng Môn, ngay cả một tên cường đạo cũng chẳng gặp.

Mãi cho đến khi tiến vào Nguyên Ninh Châu, bọn họ mới kinh ngạc.

Tuy nhiên bọn họ đã nhận được thư hồi âm của Thẩm Túy An, vì thế Thẩm Dao Chu liền tính toán trước tiên sẽ hội hợp với Thẩm Túy An cùng những người khác.

Yến Phi đã lâu không gặp Thẩm Dao Chu, vừa gặp mặt liền nói: "Dao Chu gầy đi rồi."

Thẩm Dao Chu lập tức mừng rỡ: "Thật sao? Có thật không!"

Nữ tử nào mà không thích nghe người khác nói mình gây đi cơ chứ! Thẩm Túy An ở bên cạnh bỗng lên tiếng, không chút lưu tình nói: "Giả đấy, mặt ngươi tròn như vậy, gây chỗ nào! Ngươi ở Sùng Văn Châu rốt cuộc đã ăn gì mà béo tốt thế này!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng cũng không còn cách nào khác, đồ ngọt mà Cao Quân làm thật sự quá ngon, biết nàng sắp đến Nguyên Ninh Châu còn cố ý làm thật nhiều, đều dùng túi trữ vật bảo quản cẩn thận để nàng có thể ăn bất cứ lúc nào.

Yến Phi đẩy hắn ra: "Ngươi biết cái gì, tránh raI"

"Đúng đó, đúng đó." Thẩm Dao Chu cũng không muốn để ý đến vị lục thúc thẳng tính này, nàng khoác tay Yến Phi, cùng Từ Chỉ Âm và Lăng Tân Nguyệt sang một bên ríu rít trò chuyện.

Phó Sinh Hàn đứng phía sau, nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười.

Nụ cười trên mặt hắn vừa vặn lọt vào mắt Thẩm Túy An.

Thẩm Túy An vẫn luôn lo lắng Phó Sinh Hàn có ý đồ khác với Thẩm Dao Chu, nên vẫn luôn chú ý đến hắn, nay lại thấy hắn nhìn Thẩm Dao Chu bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng liên vang lên.

Hắn nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Bàng sư huynh, vì thế liền kéo hắn lại: "Sư huynh, Dao Chu... và Phó Sinh Hàn kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bàng sư huynh cười ha hả: "Ta cũng không rõ, nhưng dạo gần đây Dao Chu và hắn quan hệ rất tốt, đi đâu cũng như hình với bóng."

Thẩm Túy An trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ cây cải nhà mình đã bị heo ủi rồi ư?I

Hắn vội vàng đi đến trước mặt Phó Sinh Hàn: "Ngươi..."

Phó Sinh Hàn gật đầu, lễ phép nói: "Thẩm tôn giả." Thẩm Túy An nhất thời chưa biết mở lời thế nào, chỉ có thể qua loa hàn huyên với hắn. Nhưng cách đó không xa, Yến Phi trợn to hai mắt: "Ngươi thật sự ở bên Phó Sinh Hàn rồi sao?"

Thẩm Dao Chu ngượng ngùng gật đầu.

Yến Phi thở dài: "Nếu lục thúc ngươi mà biết được, chắc là tức c.h.ế.t mất."

Thẩm Dao Chu chắp tay: "Vậy nên Yến tỷ trước tiên đừng nói cho lục thúc biết được không?"

Yến Phi che miệng cười, đưa mắt về phía Thẩm Túy An và Phó Sinh Hàn đang đứng cùng nhau: "Ta thấy lục thúc ngươi hình như đã phát hiện ra rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play