Hắn thầm nghĩ đến y thuật diệu kỳ của Thẩm Dao Chu, chẳng hay là được vị bằng hữu thần bí của Y Tổ truyên thụ?
Thảo nào Thẩm Dao Chu có thể hóa giải pháp chú trên cánh cửa đá, lại còn mơ mơ màng màng mà tiến vào trong, ngẫm lại thì chắc chắn là được cao nhân chỉ điểm.
Nếu quả thật là như thế, những thứ trong động phủ này ắt hẳn là vị kia lưu lại cho hậu bối trong sư môn, so với những tu sĩ khác, y tu thường giàu có hơn, Y Tu Minh Hội ngày nay phồn thịnh như vậy, phần lớn đều dựa vào những thứ mà Y Tổ để lại, mà vị này năm xưa uy danh hiển hách không kém gì Y Tổ, của cải tích trữ tuy không thể bằng, nhưng chắc chắn cũng không phải tâm thường.
Đừng nói đến hắn, ngay cả đám thuộc hạ không biết lai lịch của động phủ cũng hai mắt sáng rực, tìm mọi cách hóa giải pháp chú, thậm chí còn tính toán nếu không lấy được đồ vật bên trong thì sẽ khiêng luôn cả cánh cửa này đi.
Trước núi vàng biển bạc như vậy, cho dù là bậc quân tử như Thịnh Hoài Khanh cũng không khỏi động lòng tham.
Những thứ bên trong này, cho dù chỉ là một món đồ tâm thường nhất cũng đủ để cả Thịnh gia đổi đời, nói không chừng còn có tiên đan linh dược giúp hắn đột phá cảnh giới.
Tham niệm như dây leo, quấn chặt lấy tâm trí bọn họ.
Tất cả mọi người đều muốn chạm tay vào cánh cửa đá kia.
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt ấy, Thịnh Hoài Khanh bỗng nhớ lại cảnh tượng Thẩm Dao Chu chữa trị cho mình, trong đầu lóe lên tia sáng, vội vàng ngăn cản đám thuộc hạ đang định phá giải cánh cửa: "Dừng tay!"
Đám thuộc hạ quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Có kẻ nhịn không được lên tiếng: "Đại công tử, đây là do bậc đại năng thời thượng cổ để lại, bên trong toàn là kỳ trân dị bảo!"
Lại có kẻ tiếp lời: "Đúng vậy, đều là vật vô chủ, đã đến đây rồi, chẳng lẽ chúng ta lại tay không mà về?”
Nhưng lúc này Thịnh Hoài Khanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn những dòng chữ trên cánh cửa: "Không phải vật vô chủ, chủ nhân động phủ đã sớm chọn được người thừa kế, chúng ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây, chẳng lẽ muốn làm kẻ trộm cắp hay sao?"
Lời hắn vừa dứt, những dòng chữ trên cửa chợt lóe sáng, ngay sau đó như có dòng nước chảy qua tâm trí bọn họ.
Mọi người lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, trước mắt căn bản không phải cánh cửa đá, mà là vực sâu thăm thẳm, nếu vừa rồi bọn họ thực sự chạm vào, e rằng đã bị hút vào trong, hậu quả khó mà lường được.
May mắn Thịnh Hoài Khanh kiềm chế lòng tham, giữ vững bản tính quân tử mới cứu được tất cả mọi người.
Thẩm Dao Chu khôi phục ký ức, có được truyền thừa mà Nghiêm Tri để lại, trong đó có cả động phủ này, vì vậy cũng nhìn thấy cảnh tượng Thịnh Hoài Khanh cố nén dục vọng, giữ vững đạo tâm.
Nàng thầm nghĩ, kiếp trước bản thân lo lắng Tàng Tượng Môn thế lực quá lớn mạnh, sợ hãi mục đích của mình bị bại lộ nên không dám dễ dàng tin tưởng người khác, chỉ có thể một mình đơn độc chiến đấu.
Nhưng kỳ thực, không phải ai cũng không dám đối đầu với cường quyền, cũng không phải ai cũng không thể vượt qua được cám dỗ.
Có lẽ nàng nên tin tưởng những bằng hữu của mình hơn một chút.
Nàng vô thức nhìn về phía Phó Sinh Hàn, không biết từ lúc nào, Phó Sinh Hàn đã trở thành người mà nàng tín nhiệm nhất, bất kể nàng làm gì, chỉ cần có hắn ở phía sau, dường như nàng có thể dũng cảm tiến về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT