Thẩm Dao Chu cố gạt bỏ những điều ấy ra khỏi tâm trí, nhưng càng gạt bỏ, những ý nghĩ ấy lại càng ùa về, không thể kiềm nén.

Thậm chí một vài ký ức xa xôi cũng dần hiện lên trong tâm khảm nàng.

Ví như "nụ hôn" bất ngờ kia.

Chỉ là khi ấy, Thẩm Dao Chu rất bình tĩnh, rất nhanh đã quên đi chuyện này, nhưng hiện tại nó lại hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng vừa thẹn thùng vừa tức giận, mắng Phó Sinh Hàn tám trăm lần cũng không nguôi.

Đợi đến khi nàng kịp phản ứng, nhận ra đây là cách hấp thụ vận may, có thể dùng để mở bảo rương thì đã muộn.

Thẩm Dao Chu cũng không biết thời gian duy trì vận may là bao lâu, nàng do dự nhìn chiếc bảo rương vô cùng quý giá kia, muốn thử một phen nhưng lại sợ lãng phí, cuối cùng đành từ bỏ.

Điều này khiến nàng càng thêm bực tức, có mắng Phó Sinh Hàn thêm tám trăm lần nữa cũng không hả giận.

Bởi vậy, những ngày sau đó Thẩm Dao Chu trực tiếp đổi lối vào bí cảnh thành cửa phòng phẫu thuật, mỗi lần đến làm xong phẫu thuật là rời đi.

Phó Sinh Hàn cố gắng giải thích lại phát hiện thái độ của Thẩm Dao Chu đối với hắn càng thêm lạnh nhạt.

Hắn vừa nghi hoặc vừa lo lắng, muốn xông vào phòng phẫu thuật nhưng lại sợ chọc giận Thẩm Dao Chu, rời khỏi bí cảnh Hạnh Lâm cũng khiến nàng tức giận hơn, hắn không còn cách nào khác, hai người cứ thế giằng co.

Đúng lúc này, thư của Thẩm Túy An rốt cuộc cũng đến. Thẩm Dao Chu lúc này mới biết, lục thúc bọn họ đã thất bại, Tàng Tượng Môn có sự chuẩn bị từ trước, Nhân Thánh Môn lại chỉ muốn hòa giải. Sau đó, bọn họ lại đi bái phỏng các môn phái y tu khác nhưng kết quả đều không khả quan.

Bởi vậy, hiện tại tất cả hy vọng đều đặt vào chỗ nàng, nếu có thể tìm được bí cảnh của Tàng Tượng Môn, có được bằng chứng bọn họ nuôi ma tu thì mới có thể lật đổ được Tàng Tượng Môn.

Nhưng thật không may, không lâu sau, Thịnh Hoài Ninh mặt đầy áy náy đến tìm Thẩm Dao Chu.

"Xin lỗi Thẩm y tu, người của chúng ta thất bại rồi."

Thẩm Dao Chu ngây người: "Thất bại rồi?"

"Bốn vị đường chủ kia đều đổi ý." Thịnh Hoài Ninh cũng rất phiên muộn.

Ngày hôm trước, nàng ta vất vả lắm mới thuyết phục được bốn vị đường chủ của Thiên Vấn Các, bọn họ đồng ý giao pháp chú, nàng ta lập tức gửi hạc giấy cho Thẩm Dao Chu, nào ngờ hôm nay đối phương lại đổi ý, nàng ta thật không biết phải báo cáo với Thẩm Dao Chu như thế nào.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Thịnh Hoài Ninh lắc đầu: "Ta cũng không rõ, sau lần đó bất kỳ hạc giấy nào ta gửi cho bọn họ đều không có hồi âm, không biết là bọn họ không muốn gặp ta hay là không thể gặp ta. Ta đã phái người đi điều tra, e rằng ít nhất phải mất vài ngày mới biết được kết quả."

Nàng ta vừa dứt lời, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Vân Tùng: "Không cần điều tra nữa."

Hai người cùng nhìn về phía đó: "Vân sơn trưởng." Biểu cảm của Vân Tùng rất khó coi: "Theo như tại hạ được biết, ngay hôm qua, một người bí ẩn đã vào Thiên Vấn Các, sau đó Thiên Vấn Các trông như không có chuyện gì xảy ra nhưng thực tế đã canh phòng chặt chẽ, có lẽ là chúng ta đã đánh rắn động cỏ, khiến bọn chúng sinh ra cảnh giác."

Thẩm Dao Chu: "Người bí ẩn?"

Vân Tùng gật đầu: "Tại hạ đoán, người bí ẩn đó rất có thể là người của Tàng Tượng Môn, nhưng đối phương rất thận trọng, chúng ta không tìm được bất kỳ bằng chứng nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play