Từ sớm, Thẩm Dao Chu đã chú ý tới chiếc lồng sau lưng bọn họ, không ngờ bên trong lại giam giữ một người.
Nàng cẩn thận quan sát một lượt, càng nhìn càng kinh hãi.
Thiếu niên trong lồng chỉ độ mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, y phục trên người tuy rách rưới nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên làn da hở ra.
Mà khi nàng dùng linh nhãn dò xét vào bên trong cơ thể thiếu niên, càng thêm bàng hoàng, kinh mạch của thiếu niên gần như đứt đoạn toàn bộ, đan điền hỗn loạn vô chừng, nếu thiếu niên này không còn thở, nàng thậm chí sẽ cho rằng đây là một người đã chất.
Nhưng mà đồng thời, trong cơ thể thiếu niên lại có một luông sức mạnh yếu ớt đang chậm rãi chữa trị những vết thương này, chỉ tiếc lực lượng chữa trị còn lâu mới đuổi kịp tốc độ suy tàn của thân thể hắn.
Ban đầu, Thẩm Dao Chu còn nghĩ thiếu niên này cũng giống như Phó Sinh Hàn, là người trời sinh có Kiếm Cốt, nhưng nàng lập tức phản ứng lại, thiếu niên chỉ mới ở giai đoạn Luyện Khí, mà những vết thương trên người hắn đều là do giao đấu với người khác.
Có thể xuyên qua da thịt, tổn hại đến kinh mạch và đan điền, ít nhất cũng phải có tu vi Kim Đan kỳ, nhưng nếu là tu sĩ Kim Đan, chỉ một chưởng thôi thì thiếu niên này cũng khó có thể sống sót, làm sao có thể lưu lại nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy trên người?
Điều này khiến Thẩm Dao Chu không khỏi nghĩ đến một người khác.
Chủ nhân chân chính trước đây của bí cảnh Hạnh Lâm —— Ân Vẫn. Ân Vãn là dược nhân, trời sinh có khả năng chuyển thương tổn của người khác lên trên người mình, sau đó chậm rãi chữa trị.
Chỉ là Ân Vãn là tự nguyện cứu người, còn thiếu niên này hiển nhiên là bị cưỡng ép, ngoài những vết thương trên thân thể, những vết thương trên mặt hắn cũng là do bị đánh đập.
Thẩm Dao Chu đè nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục nói: "Vị công tử này bị thương rất nặng, phải lập tức chữa trị."
Bùi Trọng cảm thấy hơi mới lạ, đây là lân đầu tiên có người gọi dược nhân là công tử, hắn tuỳ ý nói: "Công tử gì chứ, đây chỉ là một dược nhân."
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là một món đồ để chuyển thương thế của mình, huống hồ món đồ này còn không nghe lời, rất nhiều vết thương không thể chuyển được trọn vẹn, trước đó thậm chí còn suýt nữa cắn hắn.
Nếu không phải thứ này là do quốc chủ ban thưởng cho hắn, hắn đã sớm g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, nhưng hắn cũng không để cho tiểu tử này được thoải mái, những xiềng xích ức linh này đã đủ cho tiểu tử đó phải chịu đựng.
Đừng nói Thẩm Dao Chu càng nghe càng tức giận, ngay cả những người khác cũng có chút nhíu mày.
Nhưng người là do Bùi Trọng mang đến, Thẩm Dao Chu cũng chỉ có thể đè nén cơn giận dữ nói: "Những vết thương trên người hắn đã đến điểm giới hạn, nếu ngươi không quan tâm đến hắn, hắn sẽ nhanh chóng suy kiệt mà chất."
Bùi Trọng lúc này mới hơi để tâm một chút nhưng cũng không phải vì quan tâm đến tính mạng của thiếu niên, chỉ sợ hắn ta mà c.h.ế.t sẽ khiến quốc chủ không vui.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?" Thẩm Dao Chu: "Ta hỏi ngươi, những ngày gần đây hắn có ngày càng buồn ngủ không, ăn đồ ăn cũng thường nôn ra, thậm chí có lúc căn bản không thể thay ngươi chuyển thương thế, cho dù không có chuyển thương thế thì linh mạch cũng sẽ đột nhiên đứt đoạn, có ăn đan dược cũng vô dụng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT