Nàng nghĩ đến sự chấp nhất của Thịnh Hoài Khanh đối với việc trở thành tu sĩ, nghĩ đến từng lần hắn nhẫn nhịn vượt qua quá trình điều trị gian nan, đã có mấy lần, Thẩm Dao Chu đều cho rằng hắn không chịu nổi nữa nhưng hắn lại cứng rắn dựa vào ý chí mà chống đỡ qua.
Hành trình gian nan này, hắn đã đi được chín mươi chín phần trăm, chỉ còn một bước cuối cùng nhưng tại sao vào thời điểm này lại đột nhiên trở nên tồi tệ hơn?
Bất kể đối với Thịnh Hoài Khanh hay Thẩm Dao Chu, đây đều là một sự trớ trêu lớn.
Một khi Thẩm Dao Chu cắt bỏ linh căn của Thịnh Hoài Khanh, hắn sẽ hoàn toàn mất đi khả năng trở thành tu sĩ, chỉ có thể mãi mãi làm một người phàm.
Đối với hắn mà nói, điều này có lẽ còn khó chịu hơn cả cái chết.
Từ Chỉ Âm thấy Thẩm Dao Chu không động đậy, nghi hoặc nói: "Dao Chu, ngươi làm sao vậy? Sao không bắt đầu?”
Trong đầu Thẩm Dao Chu nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Thực ra đến giai đoạn này, Thẩm Dao Chu là một bác sĩ, những gì có thể làm đã rất ít, còn lại chủ yếu dựa vào ý chí của Thịnh Hoài Khanh.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu dự định kích thích thần phủ, xem có thể khôi phục thân trí của hắn hay không, dù sao thì kết quả tệ nhất cũng chỉ là trở thành người phàm.
Nếu không được, trước khi vào bí cảnh, Thẩm Dao Chu còn bảo người thông báo cho Thịnh Hoài Ninh, lúc đó nàng ta đã nói chắc như đinh đóng cột rằng có thể bảo toàn tính mạng cho Thịnh Hoài Khanh, mặc dù không biết rốt cuộc nàng ta có dự định gì nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Thẩm Dao Chu dặn dò Từ Chỉ Âm xong liền thuận theo linh mạch của Thịnh Hoài Khanh đến bên ngoài thần phủ.
Đây là lần thứ ba nàng đến bên ngoài thần phủ của người khác, có điều Thịnh Hoài Khanh gân như không có linh lực, cũng không tu luyện thần thức, cho nên chạm vào thần phủ của hắn hẳn là không có quá nhiều nguy hiểm.
Thẩm Dao Chu thử dò linh lực, ai ngờ còn chưa chạm vào thần phủ của đối phương đã bị hút vào.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Dao Chu mới từ từ mở mắt ra, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen kịt.
Nàng chớp chớp mắt, phát hiện mình đúng là đang ở trong một môi trường tối đen và trống trải, chẳng qua đây lại là điều mà trước đó nàng không nghĩ tới.
Thẩm Dao Chu cũng coi như là người gan lớn, nhưng một mình ở trong bóng tối vẫn khiến nàng không kìm được cảm thấy sợ hãi, nàng thử đứng dậy, từ từ thích ứng với bóng tối trước mắt.
Nàng mơ hồ phát hiện đây dường như là một đại sảnh, xung quanh đều là những cây cột cao ngất.
Nàng cắn môi, vừa tự động viên mình, vừa mò mẫm đi về phía cây cột gần nhất.
Đợi đến khi nàng đi đến gần, đưa tay chạm vào cây cột, nhìn thấy không xa bùng lên một ngọn đèn nhỏ.
Thẩm Dao Chu vội vàng chạy về phía điểm sáng đó, nhưng chạy đến gần mới phát hiện ra nơi đó chỉ bày một bàn cờ.
Thẩm Dao Chu đi vòng quanh hai vòng cũng không phát hiện ra thứ gì khác, thế là dứt khoát ngồi xuống.
Sau khi nàng ngồi xuống, đối diện cũng xuất hiện một bóng người.
Thẩm Dao Chu giật mình, sau đó mới phát hiện ra đó là Thịnh Hoài Khanh.
Thịnh Hoài Khanh đưa tay: "Mời."
Thẩm Dao Chu: "?2?"
Thịnh Hoài Khanh mỉm cười nhạt: "Thẩm y tu, đánh xong ván cờ này, những gì người muốn biết đều sẽ biết."
Thẩm Dao Chu: "Nhưng ta không biết đánh cờ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT