Đang lúc này, một con hạc giấy bay vào, bà ta mở ra xem liền đứng dậy, tự mình sử dụng thuật thanh tẩy mấy lần, lau sạch vết m.á.u trên người mới đi ra ngoài.

Lục Hoa Quân đã cung kính chờ sẵn ở ngoài: "Sư phụ."

Giang Phỉ Tĩnh lạnh lùng nói: "Chuyện ta bảo ngươi đi điều tra đã rõ chưa?"

Lục Hoa Quân nói: "Đã điều tra rõ rồi, trong số các kiếm tu đến Nguyên Ninh Châu lần này có một người tên là Thẩm Túy An, là lục công tử của Thẩm gia Vân Trạch, nhị ca của hắn chính là trượng phu của Tô sư muội, còn Thẩm Dao Chu kia chính là con của bọn họ."

Giang Phỉ Tĩnh nhíu mày: "Tô Thanh Uẩn..."

Cái tên xa xưa này gợi lại ký ức của bà ta, Tô Thanh Uẩn là đệ tử mà bà ta nhận từ một môn phái nhỏ, nàng ta thông minh lanh lợi, thiên phú hơn người, Giang Phỉ Tĩnh rất thương yêu nàng ta, cũng đặt nhiều kỳ vọng vào nàng ta.

Thậm chí còn sớm dọn đường, muốn để Tô Thanh Uẩn tiếp quản Thiên Vấn Các, vinh dự này khiến cho các đồng môn của nàng ta đều vô cùng hâm mộ.

Nhưng Tô Thanh Uẩn lại phụ lòng bà ta, nàng ta gần như đã hủy hoại Thiên Vấn Các, khiến bọn họ tổn thất thảm trọng.

Giang Phỉ Tĩnh nhớ lại những chuyện này, cơn giận lại dâng lên, linh lực lại bắt đầu không ổn định, Lục Hoa Quân vội vàng lo lắng tiến lên đỡ bà ta: "Sư phụ! Người không sao chứ?”

Giang Phỉ Tĩnh hất tay hắn ra: "Ngoài ra thì sao? Ngươi còn điều tra được gì nữa?"

Lục Hoa Quân nói: "Thẩm Dao Chu này biết một phương pháp chữa bệnh rất đặc biệt, bọn họ gọi là phẫu thuật, nghe nói không chỉ có thể loại bỏ đan độc trong linh mạch, thậm chí còn có thể tu bổ đan điền bị vỡ, rất kỳ diệu..."

Giang Phỉ Tĩnh không vui nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng, không cần ấp úng như vậy."

Trên khuôn mặt cúi xuống của Lục Hoa Quân thoáng hiện lên một tia oán giận, giọng nói vẫn cung kính như cũ: "Nghe nói y thuật của Thẩm Dao Chu là do mẫu thân của nàng ta truyền lại, chỉ là đệ tử chưa từng thấy Tô sư muội sử dụng, cho nên có chút tò mò mà thôi."

Giang Phỉ Tĩnh cười lạnh: "Ngươi muốn hỏi bản tôn, có phải ta thiên vị, lén lút dạy Tô Thanh Uẩn hay không, đúng không?”

Lục Hoa Quân: "Đệ tử không dám."

Giang Phỉ Tĩnh: "Nói thật cho ngươi biết, nếu bản tôn biết được thì Tàng Tượng Môn chúng ta sao có thể đến tận bây giờ vẫn bị mấy môn phái kia đè đầu cưỡi cổ?"

Lục Hoa Quân sửng sốt: "Ngay cả sư phụ cũng không biết sao?"

"Đừng nói là ta, e rằng cả Nguyên Ninh Châu này cũng không có ai biết."

Lục Hoa Quân cau mày nói: "Ngay cả y tu của Nguyên Ninh Châu chúng ta cũng không biết, vậy cũng không biết Thẩm Dao Chu này đã đi theo tà đạo nào mới có được thứ này..."

Giang Phỉ Tĩnh trầm ngâm nói: "Nguyên Ninh Châu chúng ta không có, nhưng ta từng nghe sư phụ nhắc qua, ngàn năm trước y tổ có một người bạn tri kỷ, hình như cũng dùng cách này để chữa thương cho người khác, đáng tiếc là ông ta c.h.ế.t quá sớm, cũng vì cái c.h.ế.t của ông ta mà y tổ bị đả kích quá lớn, chưa từng để lại lời nào đã phi thăng..."

Lục Hoa Quân dường như rất hứng thú: "Vị y tu đó chẳng lẽ cũng không để lại lời nào sao?"

Giang Phỉ Tĩnh cười khẩy: "Tham lam cơ duyên của người khác thì cứ nói thẳng, bản tôn từ trước đến nay ghét nhất cái tính giả dối của ngươi."

Mặt Lục Hoa Quân giật giật, giả vờ không nghe thấy lời Giang Phỉ Tĩnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play