Thẩm Dao Chu trước đó đã sợ Phó Sinh Hàn sẽ bị tổn thương vì những lời này nên trong lòng vẫn luôn lo lắng, giờ thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, nàng mới thả lỏng, không nhịn được trêu chọc: "Tình hình hiện tại nếu để Lăng Tân Nguyệt nhìn thấy, chắc nàng ta có thể lập tức viết ra một cuốn tiểu thuyết về tiểu kiều thê bị giam cầm..."

Phó Sinh Hàn: "..."

Thẩm Dao Chu nói xong cũng cảm thấy mình đùa hơi quá, đang định xin lỗi thì thấy tai Phó Sinh Hàn lại đỏ lên.

Thẩm Dao Chu: "2?2?"

Sau khi ra khỏi bí cảnh Hạnh Lâm, Thẩm Dao Chu đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, tâm trạng tốt hơn nhiều, định đi xem lại phòng phẫu thuật dùng để "xạ trị" cho Thịnh Hoài Khanh.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi sân, nàng đã nghe thấy bên ngoài ôn ào náo động, ngay cả Từ Chỉ Âm vẫn luôn luyện đan cũng không nhịn được mà đi ra: "Có chuyện gì xảy ra thế?"

Thẩm Dao Chu lắc đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra, nàng đã thấy bên ngoài đứng đầy người, đồng loạt quay đầu nhìn hai người.

Sau đó, một nam tử trung niên anh tuấn bước tới: "Xin hỏi vị nào là Thẩm ytu?

Từ Chỉ Âm lập tức cảnh giác: "Các ngươi tìm Thẩm y tu làm gì?"

Lời của nam tử đó còn chưa nói xong, Thịnh Hoài Khanh đã đi ra, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân." Hóa ra nam tử này chính là Thịnh gia chủ, còn những người đi theo sau ông ta chính là họ hàng nhà họ Thịnh.

Thịnh Hoài Khanh giới thiệu họ với nhau, Thịnh gia chủ lập tức bái lạy Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho khuyển tử, cả nhà họ Thịnh sẽ vô cùng biết ơn."

Ông ta vừa động, những người nhà họ Thịnh phía sau cũng cúi người theo.

Thẩm Dao Chu sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Thịnh gia chủ, các vị không cần như vậy, ta là y tu, làm những việc này chỉ là bổn phận của ta, hơn nữa phẫu thuật vẫn có rủi ro, ta cũng không thể đảm bảo chữa khỏi cho lệnh công tử-"

Thịnh gia chủ nghiêm túc nói: "Bệnh của khuyển tử, những năm qua chúng ta đã tìm vô số y tu nhưng không ai có thể chữa khỏi, giờ đây dù là đối với hắn hay đối với chúng ta đều là chuyện liều mạng, cho nên Thẩm y tu không cần phải có áp lực. Chúng ta đến đây không có ý gì khác, chỉ là đây là thời khắc quan trọng nhất của khuyển tử, muốn đến thăm hắn nhưng nếu sẽ ảnh hưởng đến Thẩm y tu, người cứ nói, chúng ta sẽ lập tức rời đì."

Ông ta nói xong liền nói với người phía sau: "Được rồi, bây giờ các ngươi cũng đã nhìn thấy Hoài Khanh rồi, có thể về rồi!"

Trong đám người lập tức có tiếng phản đối: "Đại bá, người là gia chủ, đại đường huynh không có ở đây, người nhất định rất bận, mau về đi, bên này cứ giao cho chúng ta là được."

"Đúng vậy, đại ca, huynh về đi, phu thê chúng ta giỏi nhất là chăm sóc người khác, cứ giao Hoài Khanh cho chúng ta là được!"

Thịnh gia chủ tức giận trừng mắt: "Giao cho các ngươi cái gì! Đây là con trai của tal" Thẩm Dao Chu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Thịnh Hoài Khanh bất đắc dĩ ấn trán: "Thẩm y tu, thật xin lỗi, người nhà ôn ào quá."

Thẩm Dao Chu như thể vẫn chưa hoàn hồn, bởi vì vừa nãy hệ thống đột nhiên nhắc nhở nàng, giá trị thanh danh của Sùng Văn Châu đã tăng lên một cấp, giờ đã lên màu xanh lục rồi.

Nhà họ Thịnh các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người vậy??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play