Thịnh Hoài Khanh biết nàng đang lo lắng điều gì, cười nhẹ nói: "Thẩm y tu không cần lo lắng cho ta, nếu ta không chịu được thì sẽ tự về trước, nhiều người thì cũng nhiều sức."

Quả thật là như vậy, dù sao Bạch Lộc thư viện không cho phép bay, muốn tìm người cơ bản phải dựa vào đôi chân, nhiều người giúp tìm thì tốt hơn.

Mọi người bắt đầu tìm từ nơi Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn tách nhau ra.

Bàng sư huynh và mấy đệ tử Phá Nhạc Kiếm Tông chân nhanh, đi đến nơi xa hơn, những nơi gần hơn thì giao cho mấy cô nương và Thịnh Hoài Khanh.

Lần này Thịnh Hoài Khanh đến Bạch Lộc thư viện bái phỏng nên hộ vệ đều ở bên ngoài, bên cạnh hắn chỉ có một hộ vệ thân cận đi theo từ nhỏ.

Hắn chủ động nói: "Thẩm y tu, ta đi phía trước tìm, các ngươi tìm quanh đây là được."

Hắn vừa đi, Lăng Tân Nguyệt vội hỏi: "Ngươi và Phó chân nhân làm sao vậy? Hắn không phải là ghen chứ?”

Thẩm Dao Chu: "... Ghen cái đầu ngươi!"

Lăng Tân Nguyệt: "Vậy hắn đang yên đang lành sao lại chạy mất?"

Thẩm Dao Chu không thể giải thích chuyện đã xảy ra lúc đó, dứt khoát không trả lời, cúi đâu bước về phía trước.

Lăng Tân Nguyệt khuyên bảo: "Dao Chu, y thuật của ngươi tốt nhưng tính tình quá thẳng, đôi khi ngươi nên học tập Chỉ Âm..."

Nàng ta nói xong, hai người cùng nhìn về phía Từ Chỉ Âm, chỉ thấy nàng ta mắt đờ đẫn, vẫn đang lẩm bẩm đủ loại đơn thuốc.

Lăng Tân Nguyệt: ˆ... Thôi vậy."

Từ Chỉ Âm từng là hải vương có trái tim tinh tế, giờ đây đã hoàn toàn trở thành một y tu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt với đơn thuốc.

Nàng ta cố gắng cứu vãn Thẩm Dao Chu: "Dao Chu, ngươi không thấy Phó chân nhân đối với ngươi khác sao?"

Thẩm Dao Chu trả lời rất đương nhiên: "Đương nhiên rồi, ta đã cứu hắn mà, đối với ân nhân cứu mạng thì chắc chắn là khác biệt rồi."

Lăng Tân Nguyệt: "Nếu không phải là vì ân nhân cứu mạng thì sao?"

Thẩm Dao Chu khó hiểu: "Vậy còn có thể vì lý do gì?"

Lăng Tân Nguyệt: "... Ví dụ như cái gì mà nam nữ... tình cảm nam nữ?"

Thẩm Dao Chu hết nói nổi: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, mau đi tìm người đi, đừng nghĩ đến những thứ chẳng ra sao này!"

Lăng Tân Nguyệt thở dài: "Ngươi vẫn không hiểu sao? Với năng lực của Phó chân nhân, nếu hắn thật sự muốn trốn thì chúng ta làm sao có thể tìm được..."

Thẩm Dao Chu dừng bước, Lăng Tân Nguyệt dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, vội ngậm miệng.

Trước mặt các nàng, Phó Sinh Hàn toàn thân đầy máu, lảo đảo đi về phía bọn họ.

Thịnh Hoài Khanh không xa đó dường như cảm thấy được điều gì, dừng bước: “Đi, chúng ta quay lại."

Lăng Tân Nguyệt kinh ngạc nhìn Phó Sinh Hàn đầy thương tích, vô thức lùi lại một bước. Ngay cả Từ Chỉ Âm vẫn luôn lẩm bẩm đơn thuốc cũng dừng lại, hơi nhíu mày.

Người trước mắt này dường như là Phó Sinh Hàn, lại dường như không phải.

Hắn có thân thể giống Phó Sinh Hàn nhưng lại tỏa ra khí tức khiến người ta bất an.

Từ Chỉ Âm không nhịn được nói: "Dao Chu, chúng ta đi tìm Bàng sư huynh đi, Phó Sinh Hàn có chút không ổn..."

Nhưng Thẩm Dao Chu không nghe, ngược lại còn trực tiếp đi về phía Phó Sinh Hàn.

Nàng biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng nhìn thấy Phó Sinh Hàn cô đơn đứng ở đó, nàng liền nhớ đến lúc trước ở đại hội tông môn, Phó Sinh Hàn mang một thân thương tích rời đi, nhớ đến hắn bị người Thái Sơ Kiếm Tông vây ở Tuyệt Linh Địa, để hắn đên mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play