Mà bước lùi này dường như chọc giận Phó Sinh Hàn, hắn nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Dao Chu, m.á.u tươi theo lòng bàn tay hắn thấm ướt quần áo của nàng, nóng đến mức khiến nàng đau nhói.

Đây không phải là Phó Sinh Hàn, mà là một loại dã thú khiến người ta lạnh lòng.

Nhưng Phó Sinh Hàn rất nhanh đã buông tay nàng, khống chế bản thân lùi về phía sau, khàn giọng nói: "Nhanh đi... Đừng lại gần taI"

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến khi Thẩm Dao Chu phản ứng lại muốn đuổi theo thì đã không còn tìm thấy bóng dáng Phó Sinh Hàn.

Nàng nhìn m.á.u trên cánh tay mình, vẫn cảm thấy có chút không thể hoàn hồn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Phó Sinh Hàn, rõ ràng là lúc ở Trường Yển Châu hắn vẫn bình thường. ... Không đúng.

Thẩm Dao Chu nhớ lại, lúc ở Trường Yển Châu, Phó Sinh Hàn một kiếm g.i.ế.c Hứa Tinh Dạ, còn có lúc ở bí cảnh, ma tu bị hắn g.i.ế.c chết.

Thẩm Dao Chu vì tin tưởng Phó Sinh Hàn, thêm vào đó nàng không hiểu lắm về thực lực của kiếm tu, huống hồ lúc ở bí cảnh Lan Nhân, Phó Sinh Hàn còn từng học với Vân Chiếu Ly, cho nên chỉ cho rằng là thực lực của hắn, còn từng nói giúp hắn trước mặt Thẩm Túy An.

Nhưng nếu như Thẩm Túy An đoán không sai thì sao?

Truy ngược về trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Phó Sinh Hàn ở Tuyệt Linh Địa? Hắn... thật sự mất trí nhớ sao?

Nàng càng nghĩ càng thấy kinh hãi, mặc dù lý trí mách bảo nàng Phó Sinh Hàn không phải là người như vậy, nhưng nàng lại không thể kiềm chế được bản thân không nghĩ đến.

Nàng mơ mơ màng màng đi về phòng, vừa khéo bị Bàng sư huynh nhìn thấy, đối phương kinh ngạc nói: "Dao Chu, sao ngươi lại bị thương!"

Thẩm Dao Chu hoàn hồn: "Ta không bị thương, đây không phải m.á.u của ta.

Bàng sư huynh: "Vậy..."

Thẩm Dao Chu hỏi: "Bàng sư thúc, kiếm tu các người sẽ đột nhiên trở nên rất lợi hại sao?"

Bàng sư huynh suy nghĩ một chút: "Nói sao nhỉ, tu luyện bình thường và thực chiến không giống nhau, có người tu vi cao, bình thường cũng rất lợi hại, nhưng thực sự ra chiến trường thì lại nhát gan, có người bình thường không lộ ra vẻ gì, thực chiến ngược lại sẽ lợi hại hơn bình thường rất nhiêu, huống hồ kiếm tu vốn không phải lấy tu vi để luận cao thấp, đánh với tu sĩ cao hơn mình một cảnh giới cũng không phải chuyện gì hiếm thấy."

Thẩm Dao Chu do dự một chút mới hỏi: "Vậy... cao hơn hai cảnh giới thì sao?"

Bàng sư huynh cười nói: "Dao Chu, ngươi nói đùa gì vậy, sao có thể chứ, cảnh giới nào có dễ đột phá như vậy!"

Thẩm Dao Chu lại truy hỏi: "Hoàn toàn không thể sao?"

Bàng sư huynh rất chắc chắn nói: "Hoàn toàn không thể."

Thẩm Dao Chu cũng không biết mình đang có tâm trạng gì, nhưng dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bàng sư huynh nghi hoặc hỏi nàng: "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ngươi, sao lại như mất hồn mất vía, còn hỏi những vấn đề kỳ quái?" Hắn nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, Phó Sinh Hàn đâu?"

Thẩm Dao Chu mím môi: "Không có chuyện gì, ngài đừng nghĩ nhiều, ta... ta nghỉ ngơi một lát trước."

Nàng nói xong liền trở vê phòng của mình.

Nhưng đầu óc nàng vẫn rối bời, nàng cố gắng không nghĩ đến nhưng căn bản không làm được, cuối cùng chỉ có thể trốn vào hệ thống như chạy trốn.

Nàng dựa vào cây kỹ năng, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại.

Lúc này nàng cũng có chút lo lắng cho Phó Sinh Hàn, nàng lấy Ngọc Đồng Tâm ra nhưng trên đó không có bất kỳ phản ứng nào, điêu này chứng tỏ Phó Sinh Hàn không có ý định dùng Ngọc Đồng Tâm liên lạc với nàng, điêu duy nhất nàng có thể xác định được là tình hình hiện tại của hắn vẫn an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play