Nếu không phải vì ngươi, chúng ta đã phải trực tiếp đối mặt với Linh Xu, không biết sẽ có bao nhiêu thương vong, mà giờ phút này, ngươi đã thay chúng ta chế tạo ra áo giáp, ngươi đã làm xong những gì nên làm, nếu chúng ta ngay cả can đảm thử áo giáp cũng không có thì làm sao có thể trực tiếp đối mặt với Hứa Tinh Dạ? Chi bằng về nhà sớm một chút, làm một con rùa rụt cổ cho xong."

Lời nói của hắn như một cái tát mạnh vào mặt những người có mặt ở đây.

Đúng vậy, Thẩm Dao Chu là một y tu đã làm mọi thứ có thể, dựa vào đâu mà để nàng thay bọn họ chịu thêm rủi ro như vậy? Bọn họ bị Linh Xu dọa sợ mất mật, ngược lại để một y tu thay bọn họ chịu rủi ro, còn gọi là kiếm tu cái gì!

Sự xấu hổ trên khuôn mặt của không ít đệ tử dần biến thành kiên định.

Lần này ngược lại là đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông đứng ra trước: "Đại sư huynh nói đúng, ta sẽ thử! Cho dù có c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t có giá trị, không phụ thanh kiếm của tai"

"Thẩm y tu! Ta làm!"

"Để ta đi! Thần thức của ta bẩm sinh mạnh mẽ, ta thích hợp nhất!"

Nhiệm vụ ban đầu mọi người tránh như tránh tà, bây giờ ngược lại bị mọi người tranh nhau giành lấy.

Ngay cả Thẩm Dao Chu cũng không ngờ, suýt chút nữa bị đám người quá kích động đẩy ngã.

Thẩm Dao Chu: "..." Nhưng cuối cùng người đầu tiên trở thành vật thí nghiệm lại là Văn Nhân Nghiên.

Văn Nhân Nghiên là nho tu, bọn họ lấy văn nhập đạo, tuy rằng nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thần thức lại mạnh hơn tất cả các tu sĩ cùng cảnh giới, thần phủ của bọn họ cũng kiên cố hơn các tu sĩ khác, cho dù linh khí mất hiệu lực thì vẫn còn một lớp phòng vệ.

Văn Nhân Nghiên đi theo Thẩm Dao Chu và những người khác đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn, ngồi xuống ghế trước sự chứng kiến của mọi người.

Thẩm Dao Chu cầm trên tay một linh khí hình chiếc khiên, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?”

Văn Nhân Nghiên gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."

Thẩm Dao Chu nhẹ nhàng ấn linh khí vào sau gáy hắn, trên chiếc khiên lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt, sau đó như một hình xăm khắc vào da thịt Văn Nhân Nghiên.

Nếu muốn tháo ra, chỉ cần vận pháp chú là được.

Mọi người đều nhìn Văn Nhân Nghiên, không nhịn được hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Văn Nhân Nghiên cảm nhận một chút: "Không có cảm giác gì, chỉ là lúc vừa chạm vào giống như bị kim châm y."

Hắn lại nhắm mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra bên ngoài thân phủ của mình, quả nhiên có thêm một nút thắt linh lực tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, bảo vệ chặt chẽ thân phủ của hắn.

Hắn kể lại những gì mình nhìn thấy, Thẩm Dao Chu gật đầu: "Đó là đã có hiệu lực rồi." Lúc này, Lạc Nhiên cẩn thận nâng một Linh Xu ra.

Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm túc, Thẩm Dao Chu lại hỏi Văn Nhân Nghiên: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Văn Nhân Nghiên lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù hắn chủ động đứng ra nhưng khi thực sự đến lúc này, ít nhiêu gì cũng có chút sợ hãi.

Nhưng hắn đã biết được sự nguy hiểm của Linh Xu lớn đến mức nào, nếu không có thứ gì có thể chế ngự, đừng nói Trường Yển Châu, Vân Trạch và Sùng Văn hai châu, thậm chí cả Cửu Châu e rằng đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hắn ở Trường Yển Châu lâu như vậy, đã không còn là nho tu ngây thơ như lúc mới đến nữa.

Hắn muốn cứu giúp thế gian, không phải chỉ dựa vào lời nói suông là được, hắn không có năng lực gì về võ lực, không thể giống như Phó Sinh Hàn và những người khác chiến đấu ở tuyến đầu, cũng không giống như Thẩm Dao Chu ở hậu phương cứu chữa người bệnh, mà đây chính là điều duy nhất hắn có thể làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play