Thẩm Dao Chu thấy hắn vẫn im lặng, không nhịn được hỏi: "Ngươi nghe thấy không?"

Phó Sinh Hàn khàn giọng: "Nghe thấy rồi."

Thấy hắn dễ dạy, Thẩm Dao Chu cũng yên tâm: "Vậy ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."

Phó Sinh Hàn muốn gọi nàng lại nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng đứng dậy khỏi ghế, muốn tiễn nàng.

Thẩm Dao Chu lại vừa nghĩ ra điều gì, quay đầu: "À đúng rồi..."

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt cực kỳ gần.

Phó Sinh Hàn hoảng hốt, toàn thân linh lực hỗn loạn, cả người đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Thẩm Dao Chu vội vàng đi đỡ hắn, suýt chút nữa bị linh lực của hắn làm bị thương, Phó Sinh Hàn vội vàng khống chế linh lực hướng vào bên trong, nhưng không ngờ lại đánh vỡ chiếc ghế sau lưng mình, hắn mất thăng bằng ngã xuống, cũng kéo Thẩm Dao Chu ngã mạnh vào người hắn.

Thẩm Dao Chu nằm sấp trong lòng Phó Sinh Hàn, môi đập vào môi dưới của hắn.

Phó Sinh Hàn ngây người, thậm chí quên dùng linh lực bảo vệ mình, cứ thế không chút phòng bị ngã vào một đống mảnh vỡ của chiếc ghế.

Môi của Thẩm Dao Chu mềm mại và thơm ngát như cánh hoa, nhưng lại giống như châm một ngọn lửa, hơi nóng xông thẳng vào thần phủ của hắn, khiến cả người hắn đỏ bừng. Hắn đã hôn cô nương nhà người ta, nhất định phải chịu trách nhiệm.

Dao Chu là y tu, nàng không có khả năng tự bảo vệ mình, vậy thì hắn sẽ luôn bảo vệ nàng, không để nàng bị một vết thương nhỏ nào, nàng muốn gì, hắn đều liều mạng lấy về cho nàng.

Nếu như... sau này nàng nguyện ý gả cho hắn...

Thẩm Dao Chu đã bò dậy khỏi người Phó Sinh Hàn: "Ngươi... ngươi không sao chứ?"

Phó Sinh Hàn hoàn hồn vành tai đỏ bừng, giọng nói có chút bồng bềnh: "Ta da dày thịt chắc, không sao."

Lần này hắn bình tĩnh khống chế linh lực, thành công đứng dậy.

Bản thân hắn vốn đã đẹp trai, sau khi bị thương lại càng thêm phần yếu ớt xanh xao, nhưng lúc này trên khuôn mặt tái nhợt lại ửng hồng, đôi môi bị đập nứt một vết nhỏ, giống như bị giày vò dữ dội.

Thẩm Dao Chu lại hoàn toàn không để ý, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ngươi đừng để trong lòng."

Phó Sinh Hàn sửng sốt: "Nhưng chúng ta... hôn... hôn rồi..."

"Hôn?" Thẩm Dao Chu rất bình tĩnh: "Không tính là hôn."

Chỉ là môi chạm môi thôi, lưỡi cũng không thè ra, hôn gì chứ?

Thẩm Dao Chu không để ý đến sự cố ngoài ý muốn này, lại tiếp tục tập trung vào công việc.

Từ Chỉ Âm và những người khác thay nhau xác nhận lại nút thắt linh lực, hoàn toàn giống với nút thắt mà Thẩm Dao Chu đã nghiên cứu trước đó, đồng thời Lạc Nhiên cũng đã tháo rời một vài Linh Xu, hoàn toàn hiểu rõ cách chế tạo Linh Xu, đồng thời nhanh chóng luyện chế ra linh khí mới. Chỉ là linh khí luyện chế ra phải xác nhận hiệu quả, mà ai sẽ làm vật thí nghiệm lại là một vấn đề.

Mặc dù Phó Sinh Hàn đã chứng minh nút thắt linh lực có tác dụng với Linh Xu, ngay cả khi bị Linh Xu khống chế, Thẩm Dao Chu cũng có thể cứu, nhưng nếu không may thì sao? Không ai muốn vô cớ đi cược may rủi cải

Có người đề nghị có thể bắt người của Thiên Vấn Các làm vật thí nghiệm, dù sao bọn họ cũng giúp kẻ ác, c.h.ế.t cũng không sao.

Lời này vừa nói ra đã được không ít người tán thành, hơn nữa ở đây không phải có một người của Thiên Vấn Các sao?

Mộ Thiên Hồ đứng xa xa ngoài đám đông, cảm nhận được những ánh mắt đánh giá có cũng như không, chế giễu nói: "Các ngươi mắng Hứa Tinh Dạ diệt tuyệt nhân tính, dùng Linh Xu khống chế tu sĩ, nhưng đến cùng, những danh môn chính phái các ngươi chẳng phải cũng làm những chuyện giống như hắn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play