Sương mù đen trong thần phủ cuồn cuộn, lật lại ký ức về Tuyệt Linh Địa.
Nỗi đau khổ và tuyệt vọng lúc đó trong nháy mắt xâm chiếm nội tâm Phó Sinh Hàn, đôi mắt hắn trong nháy mắt chuyển sang màu đỏ, suýt nữa thì lập tức xông ra báo thù, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mình đến đây là để trộm Linh Xu, Thẩm Dao Chu còn đang chờ hắn.
Sương mù đen không ngờ rằng nó sẽ thất bại nhiều lân như vậy, không cam lòng đ.â.m vào thần phủ của hắn, thân phủ của Phó Sinh Hàn bị tấn công, mặt lập tức tái nhợt.
Hắn vất vả lắm mới đè sương mù đen xuống nhưng lại hao phí hơn nửa tinh lực.
Hắn nhận ra sương mù đen này ngày càng mạnh, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ không còn đè nén được nó nữa.
Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên xám xịt nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Hắn nhìn những tu sĩ của Tàng Tượng Môn rời đi, lại nhìn thấy Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu khống chế tên tu sĩ ở lại, cuối cùng, hắn ta mới đến một mật thất, khi ra ngoài lần nữa, tâm trạng hắn ta vô cùng vui vẻ.
Ánh mắt Phó Sinh Hàn hơi ngưng lại, đoán rằng đây rất có thể là nơi cất giữ Linh Xu.
Sau khi Hứa Tinh Dạ rời đi, Phó Sinh Hàn liên đến trước mật thất.
Hắn vốn tưởng rằng mình phải tốn một phen công phu mới vào được, nhưng khéo thay, mật thất này lại có thiết kế giống hệt vườn ươm, đối với người khác có lẽ rất khó nhưng đối với Phó Sinh Hàn thì lại vô cùng đơn giản. Hắn nhanh chóng mở mật thất, phát hiện mật thất này còn lớn hơn hắn tưởng tượng, các loại Linh Xu khác nhau được sắp xếp gọn gàng trên giá, trên đó còn ghi tên khác nhau.
Hứa Tinh Dạ vẫn luôn có thói quen này, giống như tướng quân khoe chiến lợi phẩm, chẳng qua điều này lại tiện cho Phó Sinh Hàn.
Hắn trực tiếp quét sạch tất cả Linh Xu vào nhãn trữ vật, sau khi cướp sạch toàn bộ mật thất mới lui ra, khôi phục mật thất thành dáng vẻ ban đầu.
Làm xong tất cả những việc này, hắn vốn nên rời đi, tuy nhiên lại do dự một chút, trà trộn vào đây không dễ, chỉ lấy Linh Xu rồi đi có vẻ hơi thiệt.
Vì vậy hắn lại ở lại, theo dõi Hứa Tinh Dạ xem hắn ta làm gì.
Hứa Tinh Dạ đang bày trận pháp ở đại sảnh, Phó Sinh Hàn không giỏi trận pháp, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nơi hắn muốn đến bây giờ là ngục giam.
Nơi đó còn giam giữ một số tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu cứu bọn họ ra thì cũng coi như là gián tiếp làm giảm bớt người bên phía Hứa Tinh Dạ.
Tên tu sĩ canh giữ ngục vẫn nằm gục trên bàn, trên đất đã là một vũng máu.
May mà ngục giam này cực kỳ hẻo lánh, thêm nữa là người của Tàng Tượng Môn đến, Hứa Tinh Dạ đã gọi hết mọi người ở tổng đường đi nên chuyện bên này mới không bị người phát hiện.
Phó Sinh Hàn tiến vào ngục, lúc này đã có một số tu sĩ từ từ tỉnh lại, trong số họ chỉ có một người giải được Khốn Tiên Tác, đang nghĩ cách giải Khốn Tiên Tác cho tu sĩ cùng phòng giam.
Thấy Phó Sinh Hàn, mọi người đều giật mình, tu sĩ kia nhanh chóng nhảy dựng lên, đứng chắn trước những tu sĩ khác: "Vị đạo hữu này, có chuyện gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ..."
Còn chưa đợi hắn lải nhải xong, Phó Sinh Hàn đã vung tay c.h.é.m kiếm, c.h.é.m đứt Khốn Tiên Tác của mấy tên tu sĩ sau lưng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT