Lăng Tân Nguyệt miễn cưỡng nói: "Ngươi không phải bảo ta viết vê trồng trọt sao?”
Thẩm Dao Chu yên tâm, cũng cảm thấy mình đối xử quá tàn nhẫn với một người sáng tác, nếu không phải linh lực này giống như lời nguyên thì nàng cũng không muốn làm như vậy.
Nàng trong lòng có lỗi, vội vàng nói: "Ta tăng lương cho ngươi, coi như là bù đắp tiền nhuận bút cho ngươi được không?"
Lăng Tân Nguyệt hừ lạnh: "Ta muốn tự do sáng tác! Ta thèm mấy viên linh thạch thối của ngươi à? Tăng bao nhiêu?"
Thẩm Dao Chu: "..."
Sau khi Thẩm Dao Chu rời đi, Thân Khương ở bên cạnh mới tò mò hỏi: "Tân Nguyệt, không phải ngươi nói c.h.ế.t cũng không viết về trồng trọt sao?"
Lăng Tân Nguyệt: "Thứ đó có gì mà viết!"
Thân Khương: "Vậy... vậy ngươi lừa Thẩm y tu à?"
Lăng Tân Nguyệt: "Chuyện của người có văn hóa, sao có thể gọi là lừa được? Ta đã lập thêm một tài khoản phụ."
Thân Khương: ”..."
Trước khi lên đường, Thẩm Dao Chu cố ý đi tìm Phiến Ngôn.
Nàng vốn tưởng Phiến Ngôn không ở Vân Trạch Châu, không ngờ may mắn thay Phiến Ngôn đã trở về từ Nguyên Ninh Châu.
Thẩm Dao Chu đến tiểu viện của Phiến Ngôn, Phiến Ngôn kiếm được rất nhiều linh thạch nhưng tiểu viện này cũng không có gì thay đổi, vẫn trông đầy rau, ở góc tường, đàn gà mà Trường Đinh nuôi vẫn còn sống, bị nhốt trong một cái rào nhỏ, kêu "cục tác cục tác".
Nguyên Tiêu đã ra đón từ sớm, trông hắn có vẻ phấn chấn hơn trước, không biết có phải Phiến Ngôn đã bỏ tiền ra chỉnh trang cho hắn lại không.
Thẩm Dao Chu vào nhà, lúc này mới phát hiện ra rằng thì ra bên trong nhà mới có sự thay đổi lớn.
Không chỉ không gian rộng hơn, mà khu vực chế tạo rối và khu vực tra cứu ngọc giản cũng được tách riêng, ngoài ra còn có thêm mấy người rối chuyên phụ trách sắp xếp ngọc giản.
Phiến Ngôn từ bên trong đi ra.
Lâu ngày không gặp, Phiến Ngôn trông vẫn không có gì thay đổi, vẫn là dáng người cao gầy, đôi mắt tam bạch vô thần nhưng tu vi lại tăng lên không ít, xem ra ngoài việc bận rộn với sự nghiệp buôn chuyện, tu vi của hắn cũng không hề bỏ bê.
Hai người từ lần gặp mặt trước đến nay đã gần một năm, trong khoảng thời gian đó vẫn luôn liên lạc bằng hạc giấy, nhưng từ khi Phiến Ngôn đến Nguyên Ninh Châu, hạc giấy cũng đút liên lạc.
Phiến Ngôn thấy kim chủ đại nhân, đôi mắt tam bạch kia rốt cuộc cũng có chút thần thái, chẳng qua vừa mở miệng đã là lời than thở quen thuộc: "Thẩm y tu, ngươi không biết đâu, lần này ta đến Nguyên Ninh Châu thực sự quá khó khăn..."
"Ngưng!" Thẩm Dao Chu trực tiếp cắt ngang lời hắn: "Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, muốn linh thạch thì được, nói những gì ngươi nghe ngóng được ở Nguyên Ninh Châu ra, chỉ cần có giá trị, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Phiến Ngôn lập tức đổi sắc mặt, cười tươi như hoa: "Ta thích nhất là khách hàng như Thẩm y tu đây! Thật hào phóng! Thật sảng khoái..."
Thẩm Dao Chu: "Nói thêm một chữ vô nghĩa, trừ một trăm linh thạch."
Phiến Ngôn vội vàng nuốt hết lời nịnh nọt vào bụng, thiếu chút nữa là nghẹn c.h.ế.t mình.
"Khụ khụ, là thế này, ta dựa theo khối lưu ảnh thạch kia của ngươi, đã tìm kiếm rất lâu ở Nguyên Ninh Châu, xác định được tông môn của mẫu thân ngươi hẳn là Tàng Tượng Môn. Tàng Tượng Môn là một trong mười ba tông môn nòng cốt nhất của Y Tu Minh Hội, mặc dù hiện nay đã dần xa lánh thế tục nhưng vẫn rất cao quý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT