Thẩm Dao Chu trở về phòng, lấy chiếc hộp từ túi trữ vật ra, hoa văn trên hộp cổ kính, các góc cạnh đều rất tròn trịa như thể đã được ai đó vuốt ve rất nhiều lần.

Thực ra Thẩm Dao Chu có chút chần chừ khi mở chiếc hộp này.

Không chỉ vì nàng mơ hồ có một linh cảm, sau khi mở hộp, cuộc sống của nàng sẽ thay đổi rất lớn, mà còn vì chiếc hộp này là Tô Thanh Uẩn để lại cho con gái, nàng không phải nguyên chủ, luôn cảm thấy mình không có tư cách mở nó.

Nhưng sự việc đã đến nước này, muốn biết sự thật thì phải mở ra.

Thẩm Dao Chu do dự mãi, cuối cùng khẽ thở dài rồi mở hộp.

Điều khiến nàng bất ngờ là trong hộp chỉ có một cái trống lắc cũ nát, một miếng ngọc giản và một bức thư viết tay.

Người tu tiên giới phần lớn đều quen ghi chép mọi thứ lên ngọc giản, ít ai viết chữ, cho nên đột nhiên nhìn thấy một bức thư như vậy, Thẩm Dao Chu còn có chút không kịp phản ứng.

Nàng cầm bức thư trước.

Dao Dao:

Khi con nhìn thấy bức thư này, mẫu thân hẳn là đã không còn nữa.

Thực ra khi phát hiện con là ngũ linh căn, ta rất vui, điều đó có nghĩa là con có thể sống cả đời như một người bình thường, không cần phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề này. Nhưng ta vẫn để lại chiếc hộp này, nếu con lấy được nó, có nghĩa là cuối cùng con sẽ chọn cùng ta đi trên con đường cô độc và gian nan đó.

Những lời này bây giờ con có lẽ vẫn chưa hiểu được, nhưng không sao, con chỉ cần nhớ rằng đã lựa chọn thì mãi mãi đừng quay đầu. Luôn có những người phải gánh vác nhiều thứ hơn để tiến về phía trước, trên đời này cũng có những chuyện quan trọng hơn cả thành tiên. ...

Thẩm Dao Chu nhìn mãi, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện mặt mình đã đầy nước mắt.

Nàng ngơ ngác sờ nước mắt trên mặt, không hiểu sao bức thư này lại khiến nàng có cảm giác như đã từng quen biết, hơn nữa từ khi nhìn thấy chữ đầu tiên của bức thư, nỗi chua xót dâng lên từ tận đáy lòng đã khiến nàng không thể kìm được nước mắt.

Có phải là tình cảm mà nguyên chủ để lại trong cơ thể này không?

Không đúng, sau khi nàng vạch trân bộ mặt thật của Thẩm Vĩnh Đức, nguyên chủ đã rời đi rồi.

Vậy thì tại sao?

Thẩm Dao Chu đặt thư xuống, tâm tình rất lâu mới khôi phục bình tĩnh, cố gắng để bản thân đủ lý trí đi phân tích vấn đề.

Từ trong thư biết được, Tô Thanh Uẩn vì một mục đích nào đó đã chọn một con đường gian nan hơn, phải từ bỏ rất nhiều thứ. Nàng ta không phải không yêu con gái, chỉ là chôn vùi hoàn toàn tình cảm này trong lòng.

Thẩm Dao Chu nhìn cái trống lắc, trong đầu như thoáng hiện lên một số hình ảnh rời rạc.

Tô Thanh Uẩn dùng trống lắc trêu chọc nàng, thấy nàng cười, nàng ta cũng cười theo, nhưng sau đó không biết nghĩ đến điều gì lại lộ ra vẻ lo lắng. Còn có lúc nàng kiểm tra linh căn, Tô Thanh Uẩn thấy là ngũ linh căn, không hiểu sao lại lộ ra vẻ đau lòng nhưng cũng nhẹ nhõm phức tạp.

Còn rất nhiều hình ảnh như vậy, ùa vào não Thẩm Dao Chu.

Khoảnh khắc đó, nàng gần như tưởng mình chính là cô bé được Tô Thanh Uẩn ôm trong lòng.

Một lúc lâu sau, nàng mới thoát khỏi cảm xúc dâng trào này.

Nàng nhẹ nhàng đặt cái trống lắc sang một bên, bình tĩnh lại, cầm miếng ngọc giản lên.

Nàng vốn tưởng rằng những thứ trong ngọc giản liên quan đến Thiên Vấn Các, ai ngờ mở ra mới biết, bên trong toàn bộ đều là tư liệu nghiên cứu liên quan đến ma tu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play