Nhưng hắn không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Nhìn thấy hắn dơ bẩn như vậy.
Hắn hy vọng, ít nhất trong ký ức của nàng, hắn là sạch sẽ.
Nhưng hắn lại không cam lòng.
Hắn rất khao khát được gặp lại nàng một lần nữa, gặp nàng lần cuối.
Như vậy cho dù có chết, cũng không còn gì hối tiếc.
Tinh thân hắn đã mơ hồ, hắc vụ trong thần phủ lại cuồn cuộn trở lại.
Hắn không biết mình có truyền linh lực vào hay không.
Chỉ là trước khi nhắm mắt, trong chút ánh sáng cuối cùng đó, hắn nhìn thấy Thẩm Dao Chu nhảy xuống từ phi kiếm, chạy về phía hắn.
Nhưng hắn đã không còn nghe rõ nàng nói gì nữa.
Nhưng không sao.
Cho dù là ảo giác, cũng rất tốt rồi.
Ngọc Đồng Tâm chỉ dẫn Thẩm Dao Chu đến một Tuyệt Linh Địa.
Thẩm Dao Chu nhớ lại lời của tu sĩ tán tu kia, lòng chùng xuống. Rõ ràng đây chính là nơi được tạo ra để đối phó với Phó Sinh Hàn.
Mà cảnh tượng thảm không nỡ nhìn trước mắt càng khiến cho mọi dự cảm không lành của nàng trở thành sự thật.
Tứ chỉ đứt lìa, m.á.u chảy thành sông. Thẩm Dao Chu kìm chế phản ứng sinh lý muốn ngất xỉu, nằm trên phi kiếm tìm Phó Sinh Hàn, cuối cùng nhìn thấy một người toàn thân đẫm m.á.u trong trận pháp vỡ nát ở chính giữa.
Trên đường đến đây, ánh sáng đỏ yếu ớt của Ngọc Đồng Tâm đã khiến Thẩm Dao Chu chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy Phó Sinh Hàn ngã trong vũng máu, tim nàng vẫn như muốn ngừng đập.
Nàng nhảy xuống khỏi phi kiếm, loạng choạng chạy về phía hắn.
Tình trạng của Phó Sinh Hàn rất nghiêm trọng, đan điền của hắn bị khuấy nát, linh căn cũng vỡ vụn, toàn bộ linh mạch trên người không có chỗ nào lành lặn.
Nếu không phải phát hiện ra hắn còn hơi thở yếu ớt, Thẩm Dao Chu gần như đã nghĩ rằng hắn đã chết.
Tình trạng thương tích nghiêm trọng như vậy, căn bản không thể trở về Thẩm gia, phải phẫu thuật ngay lập tức.
Nhưng đây là Tuyệt Linh Địa, hơn nữa không biết có kẻ địch nào sẽ bất ngờ quay lại hay không.
Thẩm Dao Chu chỉ có thể để Yến Phi canh gác bên ngoài, còn mình thì đưa Phó Sinh Hàn vào bí cảnh Hạnh Lâm, một mình phẫu thuật cho hắn.
Phó Sinh Hàn nằm trên bàn phẫu thuật, m.á.u vẫn không ngừng nhỏ xuống, tích tụ thành một vũng m.á.u nhỏ bên dưới bàn phẫu thuật.
Thẩm Dao Chu dùng thuật thanh tẩy làm sạch vết m.á.u trên người hắn.
Sau khi không còn vết máu, tình trạng của hắn trông lại càng tệ hơn.
Trên da là những vết rách lớn nhỏ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một vết thương do kiếm đ.â.m ngang qua bụng trông như muốn chặt đứt cả người hắn ra làm đôi.
Thẩm Dao Chu nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xây dựng kế hoạch phẫu thuật.
Mà ngay lúc này, trong đầu nàng truyên đến âm thanh điện tử của hệ thống.
[Nhiệm vụ treo thưởng phát bố: Chữa khỏi cho Phó Sinh Hàn]
[Thời hạn nhiệm vụ: Không có]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 công đức]
Thẩm Dao Chu suýt tưởng rằng tai mình có vấn đề, trước đây loại nhiệm vụ chữa khỏi cho một người như thế này, chẳng phải đều là nhiệm vụ phụ sao?
Sao đến lượt Phó Sinh Hàn lại biến thành nhiệm vụ treo thưởng, hơn nữa phần thưởng nhiệm vụ lại cao như vậy!
Trước kia lúc đại tỉ võ của tông môn, nàng cứu hơn ba trăm người mới được hơn ba nghìn công đức, Phó Sinh Hàn một mình lại được một vạn?
Hơn nữa, cái "Thời hạn nhiệm vụ: Không có" kia lại là chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT