Sắc mặt Ân Trường Uyên thoáng chốc trắng bệch, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt hắn trở nên kiên định, nắm chặt lấy bả vai Tang Hàm Sương: "Hàm Sương, không sao đâu, chỉ cần có thể cứu Tinh Nhi, ta thế nào cũng được!"

Một bên là trượng phu, một bên là nữ nhi, đều là người quan trọng nhất của Tang Hàm Sương, nàng ta căn bản không thể nào lựa chọn giữa họ.

Trong mắt nàng ta tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Tang Thế Minh: "Đại ca, cầu xin huynh, cầu xin huynh..."

Tang Thế Minh hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, thứ hắn thích nhất chính là cảm giác nắm giữ vận mệnh của người khác.

Tang Hàm Sương thiên phú cao thì đã sao, chẳng phải vẫn phải quỳ gối dưới chân hắn cầu xin hắn đó à, Ân Trường Uyên lợi hại đến đâu, chẳng phải cũng chỉ là một tán tu, ngay cả thê tử và hài tử của mình cũng không bảo vệ được.

Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của hai người bọn họ, Tang Thế Minh hưng phấn đến mức run rẩy.

Thế nhưng đúng lúc này, lại có người lên tiếng ngắt lời hắn.

Đó là một nữ tu dung mạo bình thường, tay đang tung hứng một cái bình ngọc, lười biếng nói: "Không phải chỉ là Tục Linh Đan sao? Ta đây nhiều vô số kể"

Tang Thế Minh sững sờ, hắn ta tuy là kẻ ăn chơi trác táng nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, người trước mắt có thể dễ dàng lấy ra một bình Tục Linh Đan, thân phận nhất định không đơn giản, thế là hắn ta thận trọng hỏi: "Xin hỏi quý phái là?"

Nữ tu liếc xéo hắn ta một cái: "Ta không nói chuyện với kẻ xấu xí."

Thẩm Dao Chu tung hứng chiếc bình đựng độc đan trong tay, chỉ liếc nhìn Tang Thế Minh một cái rồi nhanh chóng thu hồi tâm mắt, như thể sợ bị dung mạo của hắn ta làm vấy bẩn.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười chế giễu.

Vốn dĩ mọi người đều không thể chịu đựng được bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Tang Thế Minh, cách làm của Thẩm Dao Chu làm cho người ta rất sảng khoái.

Tang Thế Minh tức giận đến mức c.h.ế.t đi sống lại, cũng không còn quan tâm đến thân phận của đối phương nữa, bảo hộ vệ bên cạnh tiến lên dạy dỗ đối phương, ai ngờ vừa mới tiến lên được hai bước, đã có một thanh kiếm chắn ngang trước mặt bọn họ.

Uy áp Nguyên Anh kỳ trực tiếp hướng về phía đám hộ vệ, suýt chút nữa ép bọn họ quỳ rạp xuống.

Yến Phi chắn trước mặt Thẩm Dao Chu, lạnh lùng nói: "Muốn c.h.ế.t thì bước thêm bước nữa."

Tang Thế Minh cứng đờ người.

Võ lực trước mắt, hắn ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là thiếu chủ Bạch Hồng phái, đây là muội muội của ta, chúng ta đang xử lý chuyện nhà của mình, mong các vị đừng xen vào việc của người khác!"

Thẩm Dao Chu cười nói: "Ai muốn xen vào chuyện nhà của ngươi, ta chỉ là hôm nay thiện tâm đại phát, muốn tặng một viên Tục Linh Đan ra ngoài thôi, là ngươi đừng làm phiền ta làm việc thiện mới đúng!" Tang Thế Minh: "Ngươi!"

Hắn ta không cam lòng, những năm gần đây hắn ta dựa vào của hồi môn của mấy muội muội đổi lấy thiên linh căn, đã sớm nếm được ngon ngọt, coi các nàng như tài sản của mình, bởi vậy việc Tang Hàm Sương bỏ trốn mới khiến hắn ta đặc biệt phẫn nộ.

Hắn ta vất vả lắm mới đợi được Tang Hàm Sương chịu thua, sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Thế là hắn ta thay đổi sắc mặt: "Mọi người sao phải vì hai tên tán tu mà trở thành kẻ thù với Bạch Hồng phái chúng ta chứ?”

Chưa đợi Thẩm Dao Chu lên tiếng, Yến Phi đã khinh miệt liếc nhìn bọn họ một cái: "Kẻ thù? Chỉ bằng các ngươi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play