Nếu thật sự là người của Y Tu Minh Hội, vậy thì Mộ Thiên Hồ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Mộ Thiên Hồ lại không cam tâm, đám y tu kia xưa nay luôn mắt cao hơn đầu, một Thiên Hải Phái nho nhỏ có thể lấy ra thứ gì để mời chào.
Nếu thật sự có năng lực như vậy, bọn họ sẽ không bất lực mà đến Thiên Văn Các.
Mộ Thiên Hồ nhấn mạnh ngữ khí: "Ngươi không nhầm chứ? Nàng ta thật sự là y tu?”
Thuộc hạ: "Là thật, thuộc hạ đã dò la rất rõ ràng. Chỉ có điều vị y tu này có chút kỳ lạ, nàng ta không luyện đan mà dùng cái gì... cái gì đó gọi là phẫu thuật để trị bệnh. Đưa người vào phòng, sau đó đi ra, Hạng Diễm liên khỏi bệnh."
Mộ Thiên Hồ: "?"
Đây là y tu kiểu gì vậy?
Thuộc hạ nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, bên cạnh y tu kia còn đi theo một kiếm tu Nguyên Anh kỳ, nghe nói rất lợi hại, ngay cả chưởng môn Thiên Hải Phái cũng không đánh lại nàng ta."
Mộ Thiên Hồ: "Kiếm tu?"
Nói đến kiếm tu, nơi đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là Vân Trạch Châu, chẳng lẽ là người của Vân Trạch Châu?
Mộ Thiên Hồ suy nghĩ một chút, nói: "Phái người đến Vân Trạch Châu thăm dò, nếu có tin tức lập tức báo lại." "Vâng."
Mộ Thiên Hồ: "Còn các ngươi, đi điều tra xem còn manh mối nào khác không, mau chóng xác định thân phận của người này cho ta."
"Vâng."
Mộ Thiên Hồ phân phó xong cũng cau mày rời khỏi phòng.
Sau khi hắn rời đi thật lâu, Phó Sinh Hàn mới dần hiện thân sau bức bình phong.
Trước đó hắn đã đi theo Mộ Thiên Hồ, Mộ Thiên Hồ bị thương, tự nhiên không chú ý phía sau còn có thêm một cái đuôi. Phó Sinh Hàn biết thần thức của Mộ Thiên Hồ rất nhạy bén, nhưng con người lại thường hay lơ là những gì gần gũi nhất.
Tu sĩ cao giai của Thiên Vấn Các phần lớn đều quen dùng thần thức để phân biệt người, bình thường thì đây quả là một phương pháp tốt.
Nhưng Phó Sinh Hàn ban đầu ở vườm ươm đã học cách vận chuyển linh lực từ những tu sĩ canh giữ, vì vậy hắn chỉ cần thay đổi cách vận chuyển linh lực, ngược lại có thể dễ dàng trà trộn vào Thiên Vấn Các.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây hắn đã phá hủy nhiều vườm ươm như vậy mà vẫn không bị phát hiện.
Phó Sinh Hàn cau mày, không ngờ Thẩm Dao Chu lại đến Trường Yển Châu, còn bị Mộ Thiên Hồ để ý tới.
Người này tuyệt đối không phải hạng dễ chọc, nếu để hắn ta phát hiện ra thân phận của Thẩm Dao Chu, e rằng Thẩm Dao Chu sẽ gặp nguy hiểm!
Phó Sinh Hàn vô thức chạm vào Ngọc Đồng Tâm, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Chớp mắt một cái, Thẩm Dao Chu đã ở nhà Ninh Tuyết Miên được bốn năm ngày, thuật Ngự Ảnh nàng đã học được chút ít, vẫn đang cố gắng luyện tập, Thiệu Khâm tuy rằng có chút mềm lòng, nhưng hiện tại vẫn không muốn gặp nàng.
Hôm nay, Ninh Tuyết Miên và Tiên Hổ định bụng vào thành mua ít đồ, mấy ngày nay Thẩm Dao Chu ở mảnh vỡ bí cảnh cũng chán rồi, muốn cùng bọn họ ra ngoài đi dạo.
Thế là nàng cùng Yến Phi, Ninh Tuyết Miên và Tiền Hổ, bốn người lên "Hoàng Kim Mai Lệ Hào" của nàng.
Tiền Hổ là một đứa bé tò mò, hắn nhìn quanh rồi hỏi nàng: "Tại sao lại gọi là Hoàng Kim Mai Lệ Hào? Chẳng lẽ linh thuyền này được làm bằng vàng? Nhưng chất liệu này chắc không thích hợp để chế tạo linh thuyên mới phải?"
Thẩm Dao Chu: "..."
Nói thật, đây là người đầu tiên nghiêm túc như vậy với hành vi "trung nhị” của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT