Cơ thể ông ta rất yếu, Thẩm Dao Chu cũng không dám kích thích ông ta, chỉ có thể lại lui ra ngoài.

Nhìn thấy cơ thể Thiệu Khâm ngày càng yếu đi, Ninh Tuyết Miên cảm thấy lo lắng xen lẫn bất lực.

Cuối cùng, vẫn là Văn Nhân Nghiên tiến lên, nói muốn cùng Thiệu Khâm nói chuyện.

Ninh Tuyết Miên không ôm một tia hy vọng nào, nhưng nàng ta không ngờ rằng sau khi Văn Nhân Nghiên tiến vào, mặc dù lúc đầu Thiệu Khâm có chửi bới vài tiếng, nhưng sau đó dần dần bình tĩnh lại.

Ba người trợn mắt há mồm.

Ninh Tuyết Miên thậm chí có chút hoảng hốt: "Không... không ngờ hắn còn có bản năng này!"

Thẩm Dao Chu trâm mặc một lát: "Đây chính là sức mạnh của Nho tu sao? Miệng lưỡi trơn như cá trạch!"

Tiên Hổ: "Lợi hại!"

Tuy nhiên, mặc dù Văn Nhân Nghiên đã tạm thời xoa dịu tâm tình của Thiệu Khâm, nhưng Thiệu Khâm lại rất cố chấp, trong thời gian ngắn sẽ không thể khiến ông ta đồng ý phẫu thuật.

Vì vậy Thẩm Dao Chu chỉ có thể tạm thời ở lại, cùng nàng còn có Yến Phi và hai đệ tử Phá Nhạc Kiếm Tông, Thẩm Túy An thì phải về Vân Trạch Châu xử lý sự tình trước.

Các tu sĩ trong mảnh vỡ bí cảnh rất tò mò về Thẩm Dao Chu, họ đều trở nên phấn khích khi nghe Tiền Hổ nói nàng là một y tu, còn là y tu đến giúp Thiệu Khâm chữa bệnh.

Vì vậy, sáng sớm tỉnh mơ, Thẩm Dao Chu vừa mở cửa đã nhìn thấy một đống quà chất trước cửa, cùng với vô số bức thư chứa đầy tình cảm chân thành.

Ninh Tuyết Miên thở dài: "Mọi người đều nhờ Thiệu thúc mới có được cuộc sống an ổn như ngày hôm nay, nhưng chúng ta lại không thể làm gì cho Thiệu thúc, những năm qua ai nấy trong lòng đều cảm thấy có lỗi, khó khăn lắm mới có cơ hội này, có thể đã làm hơi quá, ngươi đừng để ý."

Đương nhiên Thẩm Dao Chu sẽ không để tâm, nàng giữ lại thư, nhưng trả lại tất cả quà.

Nàng biết bọn họ lo lắng Thiệu Khâm chọc giận nàng, khiến nàng tức giận bỏ đi cho nên mới làm như vậy, bèn an ủi Ninh Tuyết Miên: "Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ông ta."

Ninh Tuyết Miên nghĩ đến việc trước đây mình còn bị nàng tính kế, định trả thù, bây giờ chỉ cảm thấy vừa hổ thẹn vừa cảm kích.

Nàng ta không có gì để báo đáp Thẩm Dao Chu, cuối cùng quyết định truyền thụ lại thuật Ngự Ảnh gia truyền cho nàng.

Ban đầu, Ninh Tĩnh Thu đã dùng thuật pháp này để đánh lừa thủ vệ của Hứa Tinh Dạ, cứu Thẩm Dao Chu ra ngoài.

Cái gọi là thuật Ngự Ảnh, chính là tu sĩ dùng linh lực tạo ra một cái bóng, cái bóng này có ngoại hình và linh lực d.a.o động giống hệt như bản thể, tuy rằng không thể vận dụng linh lực, hơn nữa một khi bị công kích sẽ biến mất.

Nhưng thuật pháp này không có yêu cầu đặc biệt gì vê thiên phú, chỉ cần có đủ linh lực là được, rất thích hợp cho loại y tu như Thẩm Dao Chu, có linh lực nhưng không có thủ đoạn công kích, quả thực là thuật pháp chạy trốn bảo mệnh tốt nhất.

Thẩm Dao Chu rất rõ ràng về định vị của bản thân, nàng chỉ là một nhân viên y tế hậu phương, vạn nhất gặp nguy hiểm, việc nàng cần làm không phải là liều mạng với kẻ địch, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng chạy trốn là được.

Còn sống, mới có thể cứu được nhiều người hơn.

Vì vậy, nàng lập tức học tập như nhặt được bảo bối.

Thiên Vấn Các, Trường Yển Châu.

Vết thương của Mộ Thiên Hồ đã gần như khỏi hẳn, nhưng tâm trạng hắn càng ngày càng tồi tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play