Hạng chưởng môn: "Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa ta sống nhiều năm, còn chưa từng nghe nói đến y tu không luyện đan..."

Hạng Diễm im lặng, rất lâu sau mới nói: "Nhưng nàng ta xác thực đã nói ra vấn đề của con."

Hạng chưởng môn nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên đưa ra một kết luận khó tin: "Con nói xem có phải nàng ta là người Thiên Vấn Các cố ý phái đến để thử chúng ta không?"

Hạng Diễm giật mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là có khả năng này.

Như vậy cũng giải thích được tại sao Thẩm Dao Chu lại biết những triệu chứng đó.

Cha con hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Một mặt, bọn họ đương nhiên hy vọng những gì Thẩm Dao Chu nói là thật, như vậy thì bệnh của Hạng Diễm có thể cứu được. Nhưng mặt khác, bọn họ lại cảm thấy Thẩm Dao Chu có quá nhiều sơ hở, thế nào cũng không giống y †u.

Hạng Diễm suy nghĩ một lúc mới nói: "Hay là con đi thử nàng ta một chút."

"Thăm dò sao?" Hạng chưởng môn vẫn do dự: "Thăm dò thế nào, lỡ chọc giận nàng ta..."

Hạng Diễm nói: "Nàng ta cố ý lẻn vào nhưng không đi những nơi khác, ngược lại đi thẳng đến ngục giam, chứng tỏ mục đích của nàng ta có liên quan đến người trong ngục, trong ngục chỉ có một nho tu suốt ngày nói những lời hoa mỹ, trên dưới toàn thân chỉ có một khuôn mặt là đẹp, có thể khiến một y tu không màng nguy hiểm đến cứu hắn, còn có thể vì lý do gì khác?”

Hạng chưởng môn: "Vì... vì lý do gì?"

Hạng Diễm rất tự tin nói: "Tất nhiên là vì tình cảm nam nữ."

Hắn lại hỏi Hạng chưởng môn: "Phụ thân thấy nhi tử trông thế nào?"

Hạng chưởng môn: "..."

Thẩm Dao Chu muốn thông báo chuyện mình bại lộ cho Yến Phi, nhưng Lan Song cô cô này vẫn luôn canh giữ ở cửa, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.

Lúc đầu Thẩm Dao Chu muốn trốn đi, ai ngờ lần nào cũng bị bà ta phát hiện, sau đó nàng lại lấy cớ muốn về Nhạc phường lấy đồ của mình, Lan Song cô cô liên hỏi nàng muốn lấy gì, rồi sai tỳ nữ đi lấy cho nàng.

Thẩm Dao Chu nghĩ ra rất nhiều cách nhưng bà ta đều không hề lay động.

Chớp mắt đã đến tối, Thẩm Dao Chu vẫn đang nghĩ cách thông báo cho Yến Phi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Nàng có chút khó hiểu mở cửa, phát hiện người đến lại là Hạng Diễm.

Hạng Diễm dường như vừa mới tắm xong, tóc tai xõa tung, thoang thoảng truyền đến mùi hương như lan như xạ, áo quần nửa mở, thắt lưng buộc lỏng lẻo, để lộ ra một mảng lớn n.g.ự.c săn chắc.

Thẩm Dao Chu: "..."

Đây rốt cuộc là gu ăn mặc gì vậy!

Một mảng n.g.ự.c lớn như vậy, nếu không phải để phẫu thuật mở n.g.ự.c thì thực sự có chút chói mắt.

Hạng Diễm thấy nàng cúi đầu không dám nhìn mình, càng cảm thấy nàng là đang thẹn thùng, vì vậy cố ý tiến lại gần, hạ giọng nói: "Thẩm tiên tử, không biết ở đây có ở quen không?”

Thẩm Dao Chu nhíu mày lùi lại một bước: "Ta đã ở đây mấy ngày rồi, bây giờ ngươi mới hỏi ta có ở quen không? Ngươi bị thương ở đan điền chứ không phải ở não mà?”

Hạng Diễm: "..."

Mặc dù trận đầu thất bại nhưng hắn không hề nản lòng, mơ hồ nói: "Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Thẩm tiên tử, không biết có thể cho ta vào trước không?”

Thẩm Dao Chu nghi ngờ nhìn hắn: "Vào làm gì, trong sân này cũng không có ai, có gì không thể nói ở trong sân?"

Hạng Diễm: "..."

Hắn không thể nói là ta đến để quyến rũ ngươi, giữa thanh thiên bạch nhật e rằng không thích hợp lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play