Yến Phi tỉnh táo lại, nàng ta vốn là kiếm tu, mặc dù không thể dùng linh lực sẽ rất hạn chế nhưng đối phó với mấy tu sĩ dưới Kim Đan kỳ vẫn đủ sức.

Hơn nữa nàng ta căn bản không nương tay, kiếm pháp tàn nhẫn, trực tiếp đánh nát đan điền của đối phương.

Mấy tu sĩ này vốn định liên thủ đối phó với nàng ta, dù sao bọn họ không bị ảnh hưởng bởi sương mù trắng, có thể tự do động dụng linh lực, nào ngờ Yến Phi giống như một nữ sát thân, một đến g.i.ế.c một, hai đến g.i.ế.c một đôi.

Vì vậy những người còn lại đều hoảng sợ, tất cả vội vã chạy ra ngoài.

Thẩm Dao Chu đã sớm nhắm trúng đường chạy trốn của bọn chúng, ngồi xổm ở con đường bọn chúng nhất định phải đi qua, từng cây kim tiêm trong tay b.ắ.n ra.

Đám tu sĩ giống như đang nấu bánh trôi, từng người một rơi xuống từ trên không.

Thẩm Dao Chu vội vàng chạy đến bên cạnh bọn chúng, kiểm tra đồ đạc trên người, xem rốt cuộc là thứ gì khiến bọn chúng không bị ảnh hưởng bởi màn sương mù trắng này, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở những chiếc lá bọn chúng ngậm trong miệng.

Nàng cách một chiếc khăn tay lấy ra một chiếc, quan sát kỹ một lúc, lại nhìn xung quanh, quả nhiên tìm thấy linh thực tương tự, nàng hái một chiếc, học theo bọn chúng bỏ vào miệng, quả nhiên có thể dùng linh lực.

Xem ra chiếc lá này chính là chìa khóa để bọn chúng có thể động dụng linh lực.

Nàng hái một nắm chạy đến bên cạnh Yến Phi, Yến Phi ngậm lá cây, lại nhanh chóng nhét lá cây vào miệng những sư đệ sư muội khác.

Không lâu sau, bọn họ quả nhiên tỉnh lại, chỉ là linh lực trong cơ thể gần như đã tiêu hao hết, mỗi người đều thân thể mềm nhũn, chỉ có thể ngồi trên mặt đất.

Một sư đệ nhìn thấy Yến Phi còn có chút ngơ ngác: "Yến sư tỷ, ngươi... ngươi không phải đã c.h.ế.t rồi sao..."

Yến Phi trực tiếp gõ vào đầu hắn một cái: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Mấy người nói chuyện rôm rả về chuyện bọn họ vào bí cảnh.

Vì lời dặn của Yến Phi nên bọn họ cũng không dám khinh thường, đã sắp xếp người cảnh giới, những người khác thì tại chỗ tu luyện khôi phục linh lực.

Nhưng không biết từ lúc nào, trên mặt đất lại từ từ bốc lên sương mù trắng.

Bọn họ tưởng có người tập kích liền vô thức vận chuyển linh lực, nào ngờ vừa mới vận chuyển linh lực, đầu đã bắt đầu choáng váng, sau đó xuất hiện ảo giác, bắt đầu c.h.é.m lung tung.

Nói như vậy cũng không thể trách bọn họ, ai mà biết được nơi này lại có sương mù trắng kỳ quái như vậy.

Đám người Thẩm Túy An có lẽ đã trúng chiêu tương tự.

Muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể hỏi những tu sĩ bị Thẩm Dao Chu làm cho ngất xỉu.

Đám tu sĩ kia mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình bị Khốn Tiên Tác trói chặt, đối diện còn đứng một hàng kiếm tu hung thần ác sát, suýt chút nữa là tè ra quân. Kiếm tu Phá Nhạc Kiếm Tông suýt chút nữa bị một đám tiểu tặc Trúc Cơ g.i.ế.c chết, cuối cùng còn phải nhờ một y tu yếu đuối như Thẩm Dao Chu đến cứu.

Mất hết mặt mũi.

Yến Phi chống kiếm, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc là ai?"

Đám người do dự không dám mở miệng, nhìn nhau.

Yến Phi không kiên nhẫn, trực tiếp đ.â.m tới một kiếm, hàn khí trên mũi kiếm trực tiếp rạch một vết m.á.u trên cổ đối phương: "Nói hay là chết."

Tu sĩ kia sợ tới mức lập tức mở miệng: "Ta nói ta nói!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play