Ai ngờ tên Kim Bổng Chùy này không chịu, thấy Ngô quản sự không bán, hắn liền ra tay cướp, thậm chí còn dùng thủ đoạn hèn hạ làm ông ta bị thương.

Thẩm Túy An nghe xong tức giận không kìm được, cầm kiếm đi về phía Kim Bổng Chùy.

Kim Bổng Chùy sợ đến phát run, lắp bắp nói: "Ta là người của Tiên Vân Môn, ngươi dám làm gì ta!"

Tiếng reo hò xung quanh lập tức yếu đi, bước chân của Thẩm Túy An cũng khựng lại.

Tiên Vân Môn là môn phái y tu lớn nhất Vân Trạch Châu, y tu đóng quân ở thành Minh An, tất cả đan dược đều là do Tiên Vân Môn cung cấp.

Kim Bổng Chùy được các hộ vệ đỡ dậy, cười lạnh nói: "Sợ rồi chứ gì! Ta nói cho ngươi biết, cha ta là quản sự của Đan Đường Tiên Vân Môn, chỉ cần ta nói một câu, cả thành Minh An này sẽ không ai dám bán đan dược cho ngươi!"

Ngô quản sự nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn về phía Thẩm Túy An: "Đông! Đông gia! "

Kim Bổng Chùy tai thính: "Hóa ra ngươi là đông gia của Vũ Y Phường?"

"Nếu ngươi bồi thường bộ Bích Ngô Kim Tước đó cho ta, lại quỳ xuống dập đầu ba cái, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi, thế nào?"

Nhưng đáp lại hắn, Thẩm Túy An lại là một nhát kiếm đ.â.m thẳng tới: "Muốn chết!"

Lưỡi kiếm như cầu vồng phản chiếu trên khuôn mặt kinh hoàng của Kim Bổng Chùy, nhưng khi sắp đ.â.m trúng hắn thì lại bị một lớp kết giới vô hình chặn lại.

Kim Bổng Chùy sợ đến phát run, cũng không dám nói lời ngông cuồng nữa, vội cùng các hộ vệ bỏ chạy.

Thẩm Túy An cho người đóng cửa lớn của Vũ Y Phường, đi đến bên Ngô quản sự lấy ra một viên Tục Linh Đan cho ông ta uống.

Quản sự uống thuốc xong, sắc mặt đã tốt hơn nhiều nhưng cánh tay vẫn không thể cử động.

Kim Bổng Chùy vô cùng độc ác, dùng linh lực chấn vỡ linh mạch trên cánh tay của quản sự, muốn chữa khỏi ít nhất phải dùng Tục Linh Đan thiên phẩm.

Tục Linh Đan thiên phẩm là thứ có thể gặp mà không thể cầu, trong tay Thẩm Túy An cao nhất cũng chỉ có Tục Linh Đan địa phẩm.

Người hầu đắng chát nói: "Đông gia, vừa rồi tiểu nhân đã đến Đan Đỉnh Các nhưng còn chưa vào đã bị người ta đuổi ra, nói là sẽ không bán cho Vũ Y Phường chúng ta một viên đan dược nào."

Thẩm Túy An sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay siết chặt cán quạt: "Vậy thì đến nhà đấu giá, đến những thành trì khác! Bất chấp mọi giá cũng phải mua được, ta không tin một tên con trai của quản sự lại có thể che trời lấp đất."

Một tên con trai của quản sự có lẽ không thể che trời lấp đất, nhưng vết thương này không thể kéo dài, một khi quá ba canh giờ, ngay cả Tục Linh Đan thiên phẩm cũng không cứu được.

Ngô quản sự mặt như tro tàn, nói đứt quãng: "Đông gia! không cần bận tâm vì ta nữa, có lẽ đây là số mệnh của ta! "

"Ngươi đừng nản lòng, vết thương này không khó chữa." Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau đám đông.

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, đều ngây người.

Đôi mắt trong veo như nước mùa thu, làn da trắng như tuyết.

Nàng mặc một chiếc pháp y màu xanh như khói sương, trên vai có hai con chim sẻ vàng đang bay lượn, những chiếc lông đuôi dài kéo dài đến tận tà váy, kim quan trên đầu cũng có hình chim sẻ, mỏ chim ngậm một sợi dây chuyền vàng mảnh, ở đầu dây chuyền có gắn một viên đá bích lưu, ánh sáng lấp lánh nhưng không thể che giấu được đôi mắt sáng ngời của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play