Sau đó, nàng mới lên phi kiếm của Phó Sinh Hàn, bay về hướng Thẩm gia.
Thẩm gia.
Lạc Văn Huyền nhịn một bụng tức, nói với Yến Phi: "Yến thế chất, ta và sư phụ ngươi năm đó cũng coi như có giao tình, mười sáu năm trước, ngươi bị ma khí quấn thân còn là ta cứu ngươi, ngươi làm như vậy có phải quá đáng lắm không?"
Yến Phi thong thả lau kiếm của mình: "Lạc chưởng môn, tiếng thế chất này không dám nhận, viên đan dược năm đó ngài cứu ta, Phá Nhạc Kiếm Tông chúng ta đã trả linh thạch rồi, những năm sau này, mỗi viên đan dược mua đều trả đúng giá, ngài cũng không giảm giá cho chúng ta, lúc này lại nói đến ân tình, có phải quá vô sỉ rồi không?"
Lạc Văn Huyền bị nghẹn họng: ”..."
Yến Phi: "Ngài cứ ở đây cho tốt, dù sao đồ ăn thức uống đều có đủ, đợi Dao Chu trở về, ta tự nhiên sẽ thả ngài về. Nhưng đến lúc đó ngài có về được hay không còn chưa biết, ta thấy rằng, ngài vẫn nên thích ứng với hoàn cảnh hiện tại đi, lỡ như về không được, còn có thể đến Thẩm gia làm người cung phụng?”
Lạc Văn Huyền sắp bị nàng ta chọc tức điên rồi, đường đường là chưởng môn Tiên Vân Môn, chưa từng chịu nhục nhã lớn như vậy.
Bây giờ ông ta chỉ mong Đường Viễn Du nhanh chóng dẫn người đến cứu mình, đợi ông ta trở về, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ Phá Nhạc Kiếm Tông và Thẩm gia không mua được bất kỳ đan dược nào nữal!
Yến Phi thấy sắc mặt ông ta biến đổi liên tục, đột nhiên như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, ta suýt quên mất, trước khi đi Thẩm sư đệ dặn ta nói với ngài, đừng nghĩ sẽ có người đến cứu ngài, hắn đã sớm đánh tiếng với các môn phái, bảo bọn họ đừng nhúng tay vào chuyện này."
"Lúc tông môn đại tỷ, Dao Chu đối với các môn phái đều có ân huệ, bảo bọn họ đến gây phiên phức cho Tiên Vân Môn, bọn họ chắc chắn sẽ không làm, nhưng chỉ bảo bọn họ đứng ngoài quan sát thì không khó."
"Ồ đúng rồi, còn đại đồ đệ của ngài nữa, hắn thì trung thành đấy, nhưng trong môn phái của ngài có không ít người kiêng dè thân phận của hắn, hắn còn chưa đến Thái Sơ Kiếm Tông đã suýt bị người ta g.i.ế.c chết, may mà chúng ta cứu hắn, nhưng nói thật, cho dù hắn thực sự đến Thái Sơ Kiếm Tông, ngài có chắc bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ không? Nói về việc xu lợi tránh hại, ai có thể hơn được Trình Tịch Bạch chứ!"
Lạc Văn Huyền ngây người nhìn nàng ta: "Không thể nào... Các ngươi chẳng lẽ không sợ Y Tu Minh Hội trách tội sao?"
Yến Phi cười nhạo: "Lạc chưởng môn, ngài ở trên cao quá lâu rồi, Y Tu Minh Hội năm đó vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, làm hậu thuẫn cho tất cả y tu, để bọn họ chuyên tâm chữa bệnh cứu người. Nhưng bây giờ thì sao, y tu không còn nghĩ đến việc cứu người nữa, mà lại nghĩ đến việc làm thế nào để vào Y Tu Minh Hội.
"Các ngươi quên rồi sao, ban đầu Y Tu Minh Hội đã khiến cho tất cả tu sĩ kính trọng các ngươi như thế nào, bây giờ cái Y Tu Minh Hội dùng để thể hiện thân phận, đàn áp người khác này, không còn đáng để chúng ta kính sợ nữa."
Lạc Văn Huyền không nói nên lời.
Cho dù ông ta không muốn thừa nhận lời Yến Phi nói, nhưng ông ta lại không biết phản bác như thế nào. Yến Phi cũng không định nói nhiều với ông ta: "Tóm lại, Phá Nhạc Kiếm Tông chúng ta nói được làm được, nếu ngài không làm hại Dao Chu, vậy thì đợi chúng ta tìm được nàng, tự nhiên sẽ thả ngài về, trước đó, bất kể ngài nói gì, ta cũng sẽ không để ngài đi, từ bỏ đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT