Ân Vấn thở dài: "Vân lang, ta đã c.h.ế.t rồi, những hồn phách còn lại của ta đều đã nhập luân hồi, chỉ còn một hồn muốn từ biệt chàng rồi mới rời đi, đáng tiếc là chàng đau đớn tột cùng, lại sinh ra tâm ma, nhốt mình trong ảo cảnh do chàng tạo ra, cho nên đến tận hôm nay, ta mới có thể gặp lại chàng."

Vân Chiếu Ly như ý thức được điều gì, hoảng loạn mở miệng: "A Vãn, nàng giận ta sao? Là ta không tốt, ta sớm nên nhận ra là nàng vẫn luôn dùng mạng sống để cứu ta..."

Ánh mắt Ân Vãn vô cùng bình tĩnh: "Ta không giận, từ đầu đến cuối đây đều là lựa chọn của ta, không liên quan đến chàng."

"Không, nàng là vì ta..."

Ân Vãn lắc đầu: "Vân lang, cho dù ta yêu chàng, ta cũng sẽ không vì tình yêu mà vứt bỏ mạng sống của mình, ta không phải vì chàng mà chết, mà là vì toàn bộ Vân Trạch Châu."

Lời này của nàng ta nói ra, cả Vân Chiếu Ly và Thẩm Dao Chu đều sửng sốt.

Ân Vãn nhàn nhạt nói: "Cho dù ta chỉ là một y tu tay trói gà không chặt, nhưng trước đại nạn, ta cũng không thể chỉ biết nghĩ đến bản thân mình."

"Ta là dược nhân, sinh ra đã có thể chuyển thương tổn của người khác lên người mình, trước kia ta rất căm ghét năng lực này, thế nhưng sau này ta lại thấy may mắn, ta có thể cứu được rất nhiều người. Vân Trạch Châu nuôi dưỡng ta, mà ta cuối cùng cũng có thể báo đáp mảnh đất này."

Nhưng Vân Chiếu Ly không tin, biểu cảm càng thêm đau đớn: "Nàng lừa ta đúng không! Để ta không còn cảm thấy áy náy nữa, nàng mới bịa ra lời nói dối này, nếu không thì tại sao nàng lại cho ta uống đan dược gây hôn mêt Nàng chỉ là không muốn để ta biết, là nàng đã cứu ta."

Ân Vấn thở dài: "Với năng lực của ta, muốn cứu chàng không cần phải khiến chàng hôn mê, chỉ là ta biết, nếu chàng biết được sự thật, nhất định sẽ không để ta làm chuyện như vậy. Chàng vẫn luôn coi ta là tiểu cô nương cần được bảo vệ, thế nhưng ta cũng là tu sĩ"

"Vân lang, điều khiến ta thất vọng nhất không phải là chàng chọn chúng sinh, mà là chàng coi thường ta."

"Ta không phải cây tâm gửi được chàng che chở, ta vốn nên là cây đại thụ đứng cùng chàng."

Vân Chiếu Ly mất hồn mất vía lùi lại mấy bước, không dám nhìn Ân Vãn nữa.

Ân Vãn không nói gì thêm với hắn nữa, mà nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Thẩm cô nương, đa tạ ngươi đã kéo Vân lang ra khỏi ảo cảnh, nếu không ta còn không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại chàng."

Lúc này, Thẩm Dao Chu cũng có chút choáng váng vì những sự thật liên tục bị lật ngược, nàng cũng dần dần hiểu ra, ngay từ đầu, nàng đã bị ảo tưởng của Vân Chiếu Ly đánh lừa.

Trong lòng Vân Chiếu Ly, Ân Vãn là một nữ nhân nhỏ bé lấy hắn làm trời, trong ảo cảnh của hắn, Ân Vãn đương nhiên cũng hiện ra với hình tượng như vậy.

Cho nên Thẩm Dao Chu mới đương nhiên cho rằng Ân Vấn vì tình mà hy sinh, hoàn toàn không nghĩ đến những khả năng khác.

Vân Chiếu Ly là đại anh hùng của Vân Trạch Châu, được người đời ca ngợi, nhưng những anh hùng thầm lặng như Ân Vãn thì có mấy ai biết đến? Trong lòng Thẩm Dao Chu có chút bức bối, có chút không kìm được cảm xúc, trên mặt không tự chủ được lộ ra một tia phẫn nộ: "Ta cũng chẳng làm gì... Ân Vãn đương nhiên có thể nhìn ra nàng đang bất bình thay mình, cười nhẹ nói: "Thẩm cô nương, cầu nhân đắc nhân, còn oán trách gì nữa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play