Chuyện lần này của Tiên Vân Môn không chỉ động đến giới hạn của Thẩm Dao Chu.
Từ Chỉ Âm và những người khác cũng cảm thấy đồng cảm, chỉ là bọn họ cũng hiểu rằng, mặc dù tức giận nhưng bọn họ thực sự không có cách nào đối phó với Tiên Vân Môn.
Huống hồ như Thẩm Dao Chu đã nói - lấy lại chiêu của bọn họ.
Thẩm Dao Chu cũng không giấu diếm: "Các ngươi nói xem, Tiên Vân Môn bá đạo như vậy, các môn phái khác lại nâng niu bọn họ, vì sao?”
Sở Cửu Ý nhíu mày: "Vì Y Tu Minh Hội?"
Từ Chỉ Âm lắc đầu, chậm rãi nói: "Vì đan phương."
Toàn bộ Vân Trạch Châu, môn phái sở hữu nhiều đan phương nhất chính là Tiên Vân Môn, tương đương với việc nắm giữ mạng sống của các môn phái khác, bọn họ căn bản không dám đắc tội với Tiên Vân Môn.
Hơn nữa Tiên Vân Môn lại quản lý đan phương rất nghiêm ngặt, cho nên đệ tử của các môn phái khác muốn tiến bộ, cách duy nhất là gia nhập Tiên Vân Môn, lâu dần, Tiên Vân Môn càng ngày càng cường thịnh, các môn phái khác lại không ngừng bị suy yếu, mới hình thành nên cục diện Tiên Vân Môn độc tôn ở Vân Trạch Châu.
Thẩm Dao Chu khẳng định câu trả lời của nàng, lại hỏi: "Nếu đan phương không còn là ưu thế của bọn họ nữa thì sao?"
Từ Chỉ Âm ngẩn ra: "Sao có thể..."
Thẩm Dao Chu hỏi nàng: "Nếu ta công khai đan phương trong tay ta thì sao?"
Mọi người đều kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là Thẩm Dao Chu điên rồi.
Đây chính là đan phương!
Môn phái nào mà chẳng cất giấu đan phương như bảo bối, chỉ có Thẩm Dao Chu, thế mà lại muốn công khai thứ quan trọng như vậy?!
Từ Chỉ Âm vội vàng khuyên can: "Để đối phó với một Tiên Vân Môn, không đáng đâu...
Thẩm Dao Chu hỏi nàng ta: "Tại sao không đáng?"
Sở Cửu Ý lắp bắp nói: "Đây là đan phương, thứ quý giá như vậy..."
"Ngươi cho rằng nó quý giá, là coi nó như bậc thang tiến thân hay là thuốc cứu người?" Thẩm Dao Chu lại hỏi.
Sở Cửu Ý bị hỏi đến nghẹn lời.
Thẩm Dao Chu lại nói: "Đan phương được nghiên cứu ra chẳng phải là để chữa bệnh cứu người sao? Năm xưa y tổ truyền lại nhiều đan phương như vậy, là truyên cho tất cả y tu, chứ không phải là vật cấm của một vài môn phái."
"Ta truyền bá đan phương, một mặt là hóa giải ưu thế lớn nhất của Tiên Vân Môn, mặt khác, nếu đan phương không còn quý giá, liệu các môn phái khác có dần dần công khai những đan phương không quá quan trọng trong tay, hoặc trao đổi riêng không? Chỉ cần vũng nước này bắt đầu dần dần lưu động, có lẽ cũng có thể dân dần thay đổi quan niệm của mọi người."
Mọi người đều không nói nên lời.
Mặc dù bọn họ cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Dao Chu quả thực là kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng không phải là không thể.
Ưu thế lớn nhất của Thẩm Dao Chu hiện tại chính là kỹ thuật thần kỳ của nàng, đan phương ngược lại không quá quan trọng, cho dù thật sự giao ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến nàng.
"Nhưng nếu Tiên Vân Môn phát hiện ra mục đích của chúng ta, bọn họ cũng lấy đan phương ra, ép các môn phái khác đứng về phía mình thì sao?"
"Vậy không phải càng tốt sao?" Thẩm Dao Chu nói: "Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, ngược lại còn đang giúp chúng ta không phải sao?"
Mọi người nghĩ lại cũng đúng, dù sao thì chuyện này bọn họ cũng không thiệt thòi.
Từ Chỉ Âm nhíu mày suy tư: "Nếu như vậy, những môn phái nhỏ ngay cả Y Tu Minh Hội cũng không với tới được chắc chắn sẽ động lòng, dù sao thì bọn họ vốn cũng không được Tiên Vân Môn coi trọng, nhưng nếu đan phương đủ nhiều, các môn phái khác cũng chưa chắc sẽ không bị lay động."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT