Em gái ngạc nhiên nhìn hắn ta.
Cố Mặc Thâm quay đầu đi, nhưng vành tai lại đỏ lên.
"Nghe nói cậu thích người thông minh."
Thì ra là như vậy.
Em gái cười nhẹ: "Đúng vậy."
"Chỉ cần tôi thi đứng nhất toàn khối, cậu sẽ cho tôi cơ hội chứ?"
"Người đứng nhất toàn khối là chị tôi, cậu thi không qua được chị tôi đâu."
Cố Mặc Thâm sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ đó mà xem."
Buổi tối, em gái kể lại chuyện này cho tôi nghe, cười nói: "Không ngờ Cố Mặc Thâm vậy mà còn biết đỏ tai, ngây thơ thật đấy."
Theo như thông tin hệ thống cung cấp, thái tử gia giới Kinh Khuyên bên ngoài nổi tiếng là người chỉ biết chơi bời lăng nhăng, nhưng không ngờ hắn lại chỉ là chú gà con ngây thơ.
Nhưng danh tiếng của một người không phải chỉ nhìn những gì anh ta làm, còn phải xem tính cánh của anh ta nữa, cái danh hiệu này cũng không phải là không có cơ sở.
Tôi thì thầm nói: "Những người được hệ thống lựa chọn đều không phải là người tốt lành gì, em đừng có lún sâu vào đó, chăm chỉ học tập và thi vào trường tốt mới là con đường đúng đắn."
Đúng lúc này, hệ thống đã biết mất nhiều ngày lại đột nhiên xuất hiện.
"Vệ Vân Khê!!! Nhân lúc ta không ở đây nói xấu ta, người tệ quá đấy, ta muốn trừng phạt ngươi."
Nó chặn quyền kiểm tra hệ thống của tôi.
Trong mấy ngày đó, tôi vừa lúc phải tham gia một cuộc thi, điện thoại bị khóa, còn không xem được nội dung của hệ thống, bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, hoàn toàn không biết được chuyện đã xảy ra với em gái mình.
Đợi khi tôi quay lại thì kỳ thi tháng đã kết thúc rồi.
Cố Mặc Thâm lại thật sự lọt vào top 100 toàn khối, quả là tiến bộ đáng kinh ngạc.
Em gái nói: "Thật không ngờ là hắn ta cũng thông minh đó chứ."
Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mọi chuyện đã vượt qua dự đoán của tôi.
Tôi lấy ra một tờ giấy ra rồi viết viết vẽ vẽ lên đó, bắt đầu cố gắng thông não cho em gái.
"Thành tích của Cố Mặc Thâm nhìn thì có vẻ cũng được đó, nhưng phải xem hắn đang so với ai.
"Trường của chúng ta chỉ có hơn 600 học sinh lớp 12, nhưng toàn thành phố này lại có hơn 50.000, cả nước thì có hơn 10 triệu.
Thành tích này của cậu ta so với toàn thành phố này thực sự là rất bình thường, chứ đừng nói đến việc so sánh với các thí sinh từ các tỉnh lớn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Nếu đặt vào giữa những bạn cùng trang lứa trên toàn quốc, chỉ số IQ này của cậu ta càng là không có chút xíu ưu thế nào.
"Cho dù đầu óc cậu ta thật sự không tệ lắm đi, nhưng mà rõ ràng trước đây có thể học tập cho tốt nhưng cậu ta lại không làm, điều này cho thấy cậu ta là người không có mục tiêu, không có kế hoạch lẫn ý thức và khả năng làm chủ bản thân.
"Cậu ta chỉ chăm chăm vào những việc mình thấy hứng thú, những việc khác thì không quan tâm, không biết lắng nghe ý kiến của người khác.
"Người sống buông thả, phóng túng, khoe khoang, tự cho mình là đúng như vậy thì cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
"Điều đáng buồn nhất của một người không phải là người đó không có tài mà là có tài nhưng lại lãng phí, không chịu cố gắng, không trân trọng tài năng của mình."
"Người không biết trân trọng bản thân, sẽ không bao giờ biết trân trọng người khác."
"Cậu ta có gia cảnh xuất sắc, tài phú và địa vị đáng ngưỡng mộ, hiển nhiên có thể lợi dụng nó để đạt được thành công cho riêng mình."
"Nhưng trên thực tế, thành tích của cậu ta lại kém xa người khác, điều đó cho thấy cậu ta không biết nắm bắt cơ hội và tận dụng tài nguyên, người như vậy rõ ràng là chỉ số IQ và EQ đều không đủ.
"Em cũng coi như là người có sắc đẹp hàng đầu trong nước, vì ngày hôm nay, em đã bỏ ra không biết bao nhiêu nõ lực."
"Chị hi vọng em có thể nhìn xa hơn, tập trung vào con đường của mình, đừng bị hoa cỏ bên đường làm phân tâm."
"Nếu sau này em có yêu đương, cũng nên tìm một người ưu tú như mình để yêu."
"Muốn làm người đẹp thì phải có giác ngộ của người đẹp, sắc đẹp có thể giúp em kiếm lợi, những cũng sẽ có vô số người muốn hạ bệ em, nếu em không đủ kiên định, chị nghĩ em nên tìm con đường khác."
Em gái tôi đã khóc sau khi nghe tôi nói.
"Chị, chị thật thông minh, em có chút hối hận rồi, lẽ ra em nên thêm một ít điểm tích lũy vào trí tuệ mới đúng."
Ôi chao, mỹ nhân rơi lệ, đẹp đẽ nhường nào.
Tôi nhanh chóng đưa cho em ấy tờ giấy để lau nước mắt.
Tôi cũng có chút hối hận, lẽ ra lúc đầu tôi cũng nên dành một chút điểm tích lũy cho ngoại hình, như vậy thì cũng không đến nỗi chỉ có thể nhìn vẻ đẹp của người khác mà thèm thuồng.
Đáng tiếc, cách duy nhất để có được điểm thuộc tính bây giờ là đấu đá lẫn nhau và cướp điểm thuộc tính của nhau, cái này cả hai chúng tôi đều không làm được.
Em gái tôi bắt đầu tiếp tục coi Cố Mặc Thâm như không khí, em ấy bắt đầu theo giáo viên nghiêm túc học lớp diễn xuất, nhưng vẫn cố gắng theo kịp lớp văn hóa, bận như chong chóng.
Cố Mặc Thâm sau khi tán tỉnh nhiều lần đều bị phớt lờ thì bắt đầu sốt ruột rồi.