"Anh thật sự phải đi sao?" Hai tay cậu nắm chặt cánh tay của anh, tựa như một khi buông tay thì anh sẽ rời xa cậu mãi mãi.

"Ừm... Xin lỗi em. Anh không thể nào không đi được. Em hãy chờ, anh nhất định về sớm nhất có thế nhé." Anh xoa đầu cậu nhẹ nói.

“Anh sẽ nhớ em lắm.”

Anh cúi đầu hôn lên trán cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn."Tạm biệt, hẹn gặp lại em."

Cậu im lặng thẫn thờ, vô thức nắm chặt hai bàn tay. Đến khi bừng tỉnh thì anh đã kéo vali đi xa cậu rồi.

Con ngươi của Sở Thiên trống rỗng như xác không hồn nhìn theo hướng mà anh đã đi.

Bỗng anh nhận được làn hơi ấm từ phía sau, cậu đã lấy lại tinh thần chạy thật nhanh đến ôm anh.

"Tử Ân em sẽ đợi anh trở về." Giọng cậu run rẩy.

Anh quay lại ôm cậu vào lòng:"Sở Thiên, anh sẽ trở về bên em sớm thôi."

"Vậy khi anh trở về chúng ta sẽ cùng chung sống, cùng nhau ăn những bữa cơm tự tay em nấu, nhé." Cậu nhìn anh tràn đầy hi vọng cùng với nỗi luyến tiếc.

"Được, anh hứa." Chu Tử Ân xoa đầu cậu, cười nói.

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu được gặp Chu Tử Ân, bởi anh bị gia đình ép đi du học để nối nghiệp gia đình. Nhưng có lẽ đây chỉ là lí do mà họ nói để ngăn cậu và Tử Ân quen nhau.

Họ đã gắn bó với nhau từ thuở ấu thơ và chính thức về bên nhau vào năm lớp 11. Sau bao nhiêu sóng gió, tưởng như hai người đã có thể thầm lặng ở bên nhau.

Giờ đây Chu Tử Ân và Sở Thiên lại phải chia xa một thời gian dài đằng đẵng.

Cậu nhìn bóng lưng anh đi mờ dần, mờ dần và không còn hiện hữu trong đôi mắt cậu nữa.

Tựa có một dòng điện chạy ngang qua cơ thể Sở Thiên. Đôi mắt cậu tối sầm lại.

Khi mở mắt ra cậu đã thấy ba và mẹ đang ngồi bên cạnh.

Trên mặt họ tràn đầy sự mệt mỏi, lo lắng. Bởi Sở Thiên đã hôn mê được ba ngày ba đêm, hai người luôn túc trực bên giường bệnh.

Cậu đảo quanh mắt nhìn qua, một căn phòng trắng rộng với đầy đủ nội thất sang trọng. Ngoài ra còn có thoang thoảng mùi thuốc và mùi cồn.

Đây chính là bệnh viện. Sở Thiên muốn cử động ngồi dậy nhưng thân thể cậu vô lực, không thể cử động nổi.

Thấy Sở Thiên mở mắt :"Sở Thiên cảm thấy trong người như thế nào rồi? Có đau hay khó chịu ở đâu không?" Lời nói của ba mẹ cậu lộ rõ sự lo lắng, bồn chồn trong từng câu nói.

Trong người cậu thật sự quá mệt mỏi, toàn thân thể đều đau nhức. Sở Thiên chỉ muốn nói con không sao, chỉ muốn an ủi ba mẹ nhưng cậu lại không thể mở miệng, không có một chút sức lực nào để nói lên lời.

Sở Thiên chỉ có thể bất lực nhìn ba mẹ lo lắng cho cậu mà đi gọi bác sĩ. 

Sau khi bác sĩ khám xong, cậu chỉ thoang thoảng nghe được:"Cậu nhà mới tỉnh, chưa hồi sức, người nhà đừng lo lắng. Cùng đi ra ngoài với tôi, cho bệnh nhân không gian yên tĩnh."

Họ ra ngoài đã nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ vì cơ thể mêtj mỏi nên lờ đờ thiết đi.

Lần tiếp theo cậu tỉnh giấc là đêm hôm sau, bây giờ cậu đã đỡ hơn rồi đã có thể tự ngồi dậy được.

Ba mẹ của cậu nằm ngủ ở giường bên cạnh, chắc vì mấy hôm bận việc công ty mà vẫn phải lo lắng, chăm sóc cho cậu nên mệt mỏi, ngủ rất say.

Tim Sở Thiên đau thắt, cậu tự trách bản thân đã khiến cho ba mẹ vất vả, căng thẳng, mệt mỏi vì cậu.

Cậu là một người có sức khoẻ tốt và đề kháng mạnh, không ngờ lại có ngày bị hôn mê hơn ba ngày. 

Sở Thiên nhìn xung quanh căn phòng này, trang trí theo sở thích của cậu. Những bóng đèn vàng dịu nhẹ làm cho phòng bệnh này ấm áp biết bao. 

Cậu chợt nghĩ đến Chu Tử Ân, đã nhiều ngày cậu hôn mê không nhắn tin hay gọi điện cho anh, chắc anh lo lắm.

Sở Thiên vội cầm điện thoại trên bàn cạnh đầu giường lên xem. Có đến 99+ tin nhắn gửi đến nhưng đấy là tin nhắn của tổng đài, tin nhắn rác.

Trong số đó không có tin nhắn của Chu Tử Ân gửi cho cậu. Cậu hụt hẫng:"Vậy mà...anh ấy không nhắn tin cho mình. Chắc bận rộn không có thời gian rồi."

  @Tử Ân

Sở Thiên: Dạo này ở bên đấy sao rồi? 

Anh có gặp khó khăn gì không? 

Chắc anh đang bận lắm, nếu có thời gian thì nhắn lại cho em nhé.

5 phút, 10 phút ,20 phút vẫn không có động tĩnh gì, cậu chờ mãi không thấy anh trả lời.

Bỗng "ting" tiếng thông báo tin nhắn vang lên, cậu mừng rỡ vội mở đoạn chat lên xem cứ ngỡ là anh đã phản hồi lại.

Nhưng lại nhận được một đoạn tin nhắn của người lạ.

Người lạ: Chào. 

Cậu có phải là Sở Thiên không? 

Cậu đang qua lại với con trai tôi đúng không? 

Hừ... Cậu buông tha cho con trai tôi đi.

Nó còn phải sinh con, đẻ cái cho gia đình tôi có cháu đích tôn. Đàn ông như cậu thì có thể làm gì chứ? 

Nếu cậu không đeo bám nó thì nó đã không bị như thế này, sẽ ngoan ngoãn hơn rồi…

Vừa đọc được tin nhắn này tâm trạng cậu vừa tệ vừa hụt hẵng. Không phải anh ấy nhắn mà là mẹ của Chu Tử Ân. Cậu thẫn thờ tuột tay làm rơi điện thoại xuống đất.

Ba mẹ cậu giật mình tỉnh dậy, thấy cậu hai người vội đứng lên chạy lại hỏi thăm:"Sở Thiên con làm sao vậy? Con khoẻ chứ, đỡ hơn chút nào chưa?" 

Cậu cố mỉm cười, để cứu vớt vài phần thiếu sức sống trên gương mặt:"Con không sao, con khoẻ rồi ạ ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu."

Sau đó ba mẹ cậu đã chạy đi gọi bác sĩ lên kiểm tra tình hình sức khoẻ của Sở Thiên. 

“Người nhà nhớ chú ý tâm trạng của bệnh nhân nhé. Còn lại thì không đáng ngại, cậu ấy đã tốt hơn nhiều rồi.”

"Vậy con có thể được về nhà chưa?" Vốn Sở Thiên đã không thích ở bệnh viện nồng nặc mùi thuốc kháng sinh và mùi cồn này.

"Có thể xuất viện vào ngày mốt rồi, ở tạm một ngày nữa để theo dõi tình hình." Bác sĩ nói xong, ba mẹ cậu tiễn bác sĩ ra ngoài nói chuyện.

Họ nói chuyện ở ngoài đó, cậu cũng không có tâm trạng để nghe họ nói chuyện gì.

Sở Thiên suy nghĩ mệt mỏi, cậu nằm xuống ngủ một giấc.

"Sở Thiên à...Xin lỗi chúng ta kết thúc tại đây đi." Trên tay anh bế đứa bé nhỏ, đứng bên cạnh là một người phụ nữ.

Sở Thiên sửng sốt:"Không phải anh bảo em đợi. Anh...sẽ trở về bên em mà. Tại sao chứ, tại sao...?" Cậu run rẩy nói, đứng không vững nữa rồi.

Như có tảng đá vài tấn đè lên khiến cậu thật sự rất khó thở và đau đớn. "Chu Tử Ân, anh đã hứa sẽ về bên  nhưng sau mấy năm ấy, anh lại cưới vợ, sinh con...sinh con..." Sở Thiên lại nhớ đến tin nhắn mẹ của Tử Ân gửi cho mình "cháu đích tôn...cháu đích tôn...".

Cậu ôm mặt ngồi xuống trước người đàn ông kia khóc lớn. Cậu vô vọng nhìn qua tầng nước mắt, gia đình ba người họ nắm tay nhau đi xa dần, xa dần. 

Cậu chỉ có thể bất lực quỳ trên làn đường. Hai hàng nước mắt chảy xuống không thể nào lau đi được. Càng lau lại càng chảy nhiều hơn. Sở Thiên giật mình tỉnh dậy. Hoá ra là ác mộng, thật may đây chỉ là ác mộng.

Vậy là gần một tuần ở trong bệnh viện, cậu đã được làm giấy tờ xuât viện sớm vì tình hình sức khoẻ đã tốt hơn nhiều.

Ba mẹ đưa Sở Thiên về đến căn biệt thự ở ngoại ô, rồi họ lại vội vã chạy đến công ty xử lí các văn kiện còn lại.

“Sở Thiên nhớ giữ sức khoẻ đấy, có gì thì gọi cho ba mẹ nhé.”

Mở cổng là bác quản gia Nam An, một người đàn ông trung niên, mặc bộ gile xám lịch lãm:"Chào cậu chủ. Mừng cậu trở về." Quản gia mang đồ lên phòng cho cậu.

Sở Thiên cũng không muốn nói nhiều chỉ mỉm cười, lễ phép gật đầu chào. Sau đó cậu ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ được sơn một màu trắng tinh được đặt trong khu vườn lớn.

Đây là khu ngoại ô nên khá yên tĩnh, không khí hôm nay cũng thật trong lành, thoải mái những làn gió nhè nhẹ thổi qua nhưng trong lòng cậu lại chứa nỗi đau đớn không thể nói.

"Nè nè Sở Thiên, em đừng ngồi thẫn thờ ở đó, ra giúp anh cái này." Anh vẫy tay bảo cậu lại.

“Đây giúp anh trồng cái hạt này xuống đất nè, sau này cây lớn chúng ta sẽ ngồi chơi dưới bóng cây.”

Vậy là cậu cùng anh đào một cái hố nhỏ, bỏ hạt vào. 

“Cây gì vậy anh?”

"Anh cũng không biết. Nhưng sau này cây lớn chúng ta cũng có bóng mát chơi." Cậu bé lấm lem bùn đất, tinh nghịch cười khì khì.

"Hai đứa đang làm gì đó, bẩn hết rồi." Mẹ Sở Thiên đi đến chỗ họ.

"Anh Tử Ân với Thiên Thiên đang trồng cây đó." Cậu tinh nghịch nói, bày ra bộ dáng tự hào.

Thân hình nhỏ của hai người ngồi xuống, hai gương mặt lấm lem bùn đất nhìn nhau cười haha.

Bỗng trời gầm, những hạt mưa lách tách rơi xuống, làm cho Sở Thiên giật mình thoát khỏi kí ức tươi đẹp ấy.

Lúc mới trồng hạt giống ấy hai người đều không biết đấy là cây gì, chỉ là được một người lạ cho.

Khi cây lớn lên cậu mới biết được, hạt giống ấy là cây hoa anh đào. Giờ đây nó cũng đã lớn hơn nhiều lần, đã sắp nở được hoa rồi. 

Cậu nhẹ nói:"Nhanh thật đấy."

Bác quản gia từ xa chạy đến cầm một cây dù:"Cậu chủ à, mưa rồi mau vào nhà kẻo bệnh mất."

Sở Thiên như người mất hồn, cậu ngồi dưới mưa mà vẫn không cảm nhận được gì. Khi bác quản gia đến gần, cậu mới sực tỉnh lại.

“Dạ vâng... Cháu vào ngay đây.”

Cậu chính là một người có sức đề kháng cao, sức khoẻ tốt vậy mà chỉ dính mưa một tí vào ngày hôm qua Sở Thiên đã sốt không biết trời đất, cậu mê man hơn một tuần.

Ba mẹ cậu đã phải bỏ hết thảy công việc, thay nhau chăm sóc cậu xuyên suốt một tuần. Khi cậu tỉnh lại đã là ngày thứ bảy rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng chống tay dậy, cậu ngồi dựa vào đầu giường. Cậu nhìn quanh, thấy mẹ cậu đang ngồi ngủ cạnh giường. 

Nhìn thoáng qua ba phần thiếu sức sống và bảy phần mệt mỏi. Chợt cảm nhận được động tĩnh, bà vội giật mình tỉnh dậy:"Sở Thiên con cảm thấy sao rồi?" Bà vừa nói vừa sờ trán cậu, lo lắng.

"Vâng...con đỡ rồi ạ. Không có vấn đề gì, mẹ cứ yên tâm về phòng nghỉ ngơi." Cậu cố gắng gượng cười.

Mẹ cậu đã vô cùng mệt mỏi nên cũng không ở lại lâu, chỉ nhắc nhở vài điều rồi đi ngay.

Cậu liếc qua, tìm điện thoại. Vẫn như thói quen cũ mở đoạn tin nhắn xem anh có nhắn gì cho cậu không. Sở Thiên sợ, anh sẽ lo cho cậu. Nhưng ngoại trừ những tin nhắn cậu đã gửi trước đó thì vẫn không có một tin nhắn nào khác từ anh.

Một dòng tin nhắn khác hiện đến. Đó là tin nhắn của một tài khoản ẩn danh.

    Tài khoản ẩn danh: Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, nếu cậu không buông tha cho con trai tôi thì đừng trách.

Thật đúng lúc, cậu uể oải nhìn màn hình điện thoại sáng lên.

Mỗi một ngày như vậy sẽ có nhiều tài khoản khác  đe doạ cậu, làm phiền cậu. Sở Thiên đã chặn không biết bao nhiêu tài khoản.

Cậu mệt mỏi, nhấn bỏ vào tin nhắn rác. 

Qua hơn một tháng dưỡng bệnh, Sở Thiên cũng đã khoẻ hơn trước rất nhiều. Cậu ngỏ ý với ba mẹ muốn ra ở riêng để ổn định lại tinh thần. Ba mẹ cậu cũng lưỡng lự một thời gian dài nhưng vì cậu quá cố chấp nên họ vẫn đồng ý.

Vào ngay hôm sau, Sở Thiên đã chuyển đến chung cư trong thành phố. Tưởng rằng khi sống một mình sẽ được thoải mái hơn nhưng không, cậu đã gặp rất nhiều khó khăn khác.

Về lời đe doạ hôm đó, khi cậu chuyển đến chung cư này được vài tháng, những hàng chữ xiên xẹo, méo mó xuất hiện trước cửa phòng cậu ngày một nhiều.

"Biến đi, đồ biến thái" "Cút đi" "Dị hợm" “Đồ ghê tởm”

Rất nhiều rất nhiều dòng chữ ấy hiện lên, mỗi ngày cậu đều âm thầm lau dọn. 

Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó, họ lấy rau củ ném vào cửa nhà cậu thậm chí họ còn lấy cả trứng sống ném.

Mỗi ngày, mỗi ngày cậu đều lãnh nhận hết mọi thứ, mọi sự sỉ vả, bắy bớ. Sở Thiên đã cố gắng nhịn xuống tất cả sự lăng mạ ấy, cậu chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường, chỉ muốn được yên bình chờ đợi Chu Tử Ân quay về gặp cậu, có lẽ sau khi anh ấy quay về mọi chuyện này sẽ kết thúc.

Sở Thiên vẫn đặt hết tất cả hi vọng của mình vào anh, mong anh không phản bội cậu, mong anh luôn nghĩ về cậu. Tuy xa cách về địa lí nhưng vẫn cùng một bầu trời.

Cậu chỉ có ước muốn nhỏ bé, và không muốn làm hại đến ai vậy mà mọi người đều hướng vào cậu mà chửi bới, trách mắng. 

Tinh thần của Sở Thiên ngày càng tệ, sức khoẻ của cậu giảm sút cực độ, chỉ vỏn vẹn vài tháng này cậu đã gầy đến mức không thể gầy hơn.

Mỗi ngày cậu đều theo thói quen nhắn tin cho anh, kể về những việc tốt cậu gặp dù biết rằng anh sẽ không bao giờ phản hồi, dù biết rằng chờ đợi tin nhắn của anh là vô vọng. 

Nhưng đối với cậu, chỉ cần gửi những tâm sự nhỏ cho anh cũng khiến cậu rất vui. Sở Thiên cũng đã nhận ra sức khoẻ của cậu đã giảm sút rất nhanh rất nhanh.

Ngày qua ngày cậu lúc nào cũng ở trong căn phòng tối đen, lạnh lẽo ấy. Suy nghĩ ngày càng nhiều ập đến trong đầu cậu. Nó làm Sở Thiên không thể nào chợp mắt nổi.

Mỗi lần cậu muốn nghỉ ngơi, muốn nhắm mắt lại. Bóng dáng của Chu Tử Ân hiện lên cùng với vô vàn lời phỉ báng. Bị nó đeo bám, gieo sâu vào trong tâm trí cậu như hố đen vô tận.

Vào ngày đầu tiên của mùa đông, cậu đã trở về nhà gặp ba mẹ, cùng ba mẹ ăn một bữa cơm ấm áp. Sở Thiên đi dạo quanh vườn, đứng dưới gốc anh đào trơ trọi chỉ lác đác vài chiếc lá khô cuối cùng.

"Vậy là em sắp nở bông rồi." Cậu sờ vào thân cây to tho ráp vững chãi. Khi nhìn thấy cây đào này lòng cậu cũng yên bình thêm một tí. 

“Uớc gì anh cũng có thể mạnh mẽ, hiên ngang giống em để đợi ngày Tử Ân về.”

Cây anh đào này tựa như một sợi dây gắn kết cuối cùng giữa cậu và Chu Tử Ân.

Nhìn thấy nó tựa như thấy được những khoảnh khắc tươi đẹp của cậu và anh vẫn hiện diện ngay đây, mang lại cho cậu đốm lửa ấm áp.

Chàng thanh niên cao gầy đứng dưới gốc anh đào, là bóng dáng cuối cùng mà mọi người có thể thấy.

Chính vào ngày này bốn năm sau, một người đàn ông cao to, khí thế ôm cậu nhóc nhỏ trên tay bước xuống sân bay và bên cạnh có một người phụ nữ trẻ toát lên sự nho nhã, quý phái.

“Chị giữ Tử Ất đi, em có việc gặp lại chị sau.”

Người phụ nữ này là chị của Chu Tử Ân.

Vừa bước xuống, anh hớn hở muốn chạy thật nhanh đi gặp người mình hằng mong nhớ nhiều năm qua. Hình ảnh cậu chạy thật nhanh đến, tinh nghịch ôm chặt anh hiện lên.

Suốt mấy năm xa cách nhau, anh không thể liên lạc cho cậu, vì anh bị quản thúc bởi gia đình. Họ tìm mọi cách để cắt đứt mối quan hệ giữa anh với cậu. 

Nhưng đổi lại sự hớn hở ấy anh lại nhận được tin, Sở Thiên đã mất cách đây bốn năm rồi.

Bỗng như có dòng điện chạy ngang qua đầu anh "oong" anh vội chạy thật nhanh đến nhà cậu, anh không tin đấy là sự thật, đấy chỉ là tin đồn, không phải sự thật…

Hi vọng của anh đã bị dập tắt khi nghe tin này từ chính miệng bác quản gia Nam An.

“Vào cái ngày đầu của mùa đông hôm ấy, cậu đã ra đi, khi mọi người nhận ra sự bất thường của cậu thì đã quá muộn rồi.”

“Trong căn phòng chung cư của Sở Thiên người ta tìm thấy được rất nhiều hộp thuốc rỗng, thuốc ngủ, thuốc an thần với vài loại thuốc điều trị bệnh khác. Ngoài ra còn có một số tờ giấy khám bệnh thường xuyên của cậu.”

Chu Tử An chạy thật nhanh đến căn hộ Sở Thiên từng ở, đứng trước cửa anh đã hoảng lên vì cảnh tượng trước mắt.

Những hàng chữ đỏ thẫm xiêu vẹo, nguệch ngoạc chửi bới, nguyền rủa cậu trên khắp canh cửa. Anh mở cửa bước vào, hết thảy hình ảnh khốn khổ của cậu hiện lên trong đầu anh, hai hàng nước mắt mặn đắng rơi xuống.

Chu Tử Ân run rẩy quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Anh hối hận...hối hận vì đã bỏ cậu ở lại nơi này một mình, hối hận vì sự bất cẩn của mình, hối hận khi đã để cho Sở Thiên chịu nhiều tổn thương đau đớn...như vậy.

Hối hận nhất là đã đưa ra một quyết định sai lầm, khiến cho anh đau đớn, tuyệt vọng. 

Chu Tử Ân cứ ngỡ rằng nghe lời ba mẹ đi du học, sau khi về ổn định công việc thì anh với cậu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Anh cứ ngỡ nghe lời họ rời xa Sở Thiên đi du học thì họ sẽ bỏ qua cho Sở Thiên, để em ấy được sống bình yên. 

Giá như anh không đi thì chắc có lẽ, cậu đã không có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù họ đối xử tệ với Sở Thiên thì vẫn có anh bên cạnh, cùng nhau trải qua khó khăn. Giá như anh ở lại đây sẽ cùng cậu sống hạnh phúc bên nhau trong đau đớn. Giá như được chọn lại anh sẽ kiên quyết ở bên cậu.

Nhưng cuộc đời này lại không tồn tại hai từ giá như. Anh đã quá muộn để nói"giá như".

Chu Tử Ân đứng trước phần bia khắc chữ Sở Thiên.

"Bé nhỏ anh về rồi đây. Như lời đã hẹn với em. Anh đã về rồi...Tại...sao em lại không chạy ra ôm anh. Anh còn mang đào...em thích ăn nhất này, ngọt lắm...." Chu Tử Ân run rẩy, tay chân mềm nhũn.

Anh quỳ xuống đất:"Anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi, em quay về với anh đi. Anh sẽ không để em cô đơn một mình nữa, sẽ không để cho em chịu ấm ức. Về đây chúng ta sẽ cùng được nhau sống hạnh phúc, không ai có thể chia cắt. Chúng...ta còn có thể đi những nơi em thích, làm những việc em muốn."

"Em đã hứa...sẽ đợi anh về mà. Tại sao em lại không đợi anh trở về chứ." Chu Tử Ân nghẹn giọng nói từng câu, từng chữ.

Anh không thể kiềm nén nổi cảm xúc, anh gục xuống bên cậu tuyệt vọng khóc lớn."Sở Thiên, hãy đợi anh...Lần này anh sẽ không để em cô đơn nữa. Chúng ta sẽ thật hạnh phúc."

...…

“Anh lại đến thăm em rồi đây. Lần này anh sẽ không bao giờ rời xa em, chúng ta sẽ mãi mãi...hạnh phúc bên nhau em nhé.”

Trong một năm ấy, anh đã giành lại cho cậu tất cả những thứ mà cậu đã làm mất, những kẻ để lại cho cậu nỗi ám ảnh đã được nhận hậu quả xứng đáng.

Sở Thiên đã tự hỏi rằng:"Tại sao mọi người lại đối xử bất công, khinh thường cậu? Chỉ vì cậu thích con trai hay chỉ vì cậu sinh ra với xu hướng tính dục khác với tiêu chuẩn của mọi người?"Cậu sinh ra thật là một ác quỷ như mọi người nói sao?" Nhưng cậu sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời nữa.

Sở Thiên vĩnh biệt thế giới tàn khốc này đã là năm năm hết thảy, những năm tháng ấy liệu có ai biết rằng cậu đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Bao nhiêu lời chỉ trích? 

Bốn năm sau, cậu vẫn cô đơn một mình đứng bên dòng sông Hoàng Tuyền, nhưng đến năm thứ năm cậu đã đợi được người mình thương, nắm bàn tay của người đàn ông mà cậu mong mỏi, chờ đợi từng ngày. Chỉ cần được ở cạch người mình thích thì nơi đâu cũng là hạnh phúc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play