"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra. Vệ Thập Mệnh quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, không lâu sau hắn đã thay một bộ đồ ở nhà rồi quay lại phòng khách, vừa lau tóc vừa ngồi xuống sofa, với tay lấy bức ảnh trên bàn trà.

Bé cá trong bể chăm chú theo dõi từng cử động của Vệ Thập Mệnh, lo lắng hắn sẽ phát hiện ra điều gì đó. Vệ Thập Mệnh đang định cầm bức ảnh lên bỗng dừng lại, vây cá của cậu cũng thôi không vẫy nữa.

Cũng may Vệ Thập Mệnh nhanh chóng chuyển hướng, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, chụp bức ảnh rồi gửi cho Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Thẩm Đồ. Sau đó lấy laptop ra bắt đầu tra cứu thông tin về vụ sạt lở tuyết năm đó.

Ngu Thất trong bể lén lút nhả bong bóng ra, rồi lại yên lặng lặn xuống đáy nước, phủi một ít cát, dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Ngu Thất ngủ không nhìn thấy suốt thời gian đó Vệ Thập Mệnh không hề đụng vào bức ảnh. Cuối cùng còn lấy một túi chứng cứ để bức ảnh vào trong, rõ ràng là có ý định mang về văn phòng kiểm tra.

Cùng lúc đó, Vệ Thập Mệnh cũng đã thu thập được rất nhiều thông tin về vụ sạt lở tuyết cùng với thông tin chi tiết của bảy người trong bức ảnh, sắp xếp tổng hợp lại. Thời gian đã quá một giờ sáng, cuối cùng hắn cũng tắt máy tính rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Vệ Thập Mệnh, Ngu Thất, và bé Hổ dưới ghế.

Đầu dây bên kia là Thẩm Đồ, giọng nói hơi khàn, rõ ràng là đã bận rộn cả đêm, "Lão Vệ, Lê Tâm và mấy người còn lại đều đã mất tích rồi, cảnh sát tạm thời ém tin xuống, nhưng không thể giữ lâu được đâu."

"Mất tích?" Vệ Thập Mệnh ngồi dậy khỏi giường, đường nét cơ bắp rắn chắc bị ẩn dưới lớp áo ngủ bằng lụa, tóc hắn hơi rối, vẻ buồn ngủ trong mắt đã biến mất hoàn toàn, như thể hắn đã tỉnh dậy từ lâu.

"Đúng vậy, những người xuất hiện trong buổi livestream đều không thấy đâu. Thời gian mất tích cụ thể không xác định, người nghe lén xung quanh cũng không phát hiện ra, có lẽ đã có kế hoạch từ trước. Theo tình hình hiện tại, rất có thể những người này đã bỏ trốn để trốn tội." Thẩm Đồ lúc này đang rất đau đầu.

Vệ Thập Mệnh xuống giường, ra phòng khách lấy một ly nước, "Tôi hiểu rồi, gọi lại sau."

Cuộc gọi kết thúc, Vệ Thập Mệnh rửa mặt xong đi vào bếp mở tủ tìm cà phê. Nhưng ngay khi tủ mở ra, một quả hạch tròn lăn ra từ trong tủ, rơi xuống đất rồi lăn đi xa.

Vệ Thập Mệnh giữ nguyên động tác mở tủ, hắn nhìn quả hạch trên sàn, không kịp phản ứng.

Ngu Thất: "..." Không cần nghĩ, đây chắc chắn là lúc bộ xương tách hạt ra, bé Hổ đã lén giấu đi.

Bé Hổ dưới sô pha nghe thấy tiếng hạt rơi liền bò ra đến rìa nhìn chằm chằm vào quả hạch.

Vệ Thập Mệnh cúi xuống nhặt lên, hắn nhíu mày, rõ ràng là không hiểu sao lại có hạt trong tủ. Hắn kiểm tra thêm vài ngăn tủ nữa, cũng như thường lệ, luôn tìm thấy một vài bất ngờ, chẳng hạn như vài hạt dưa, một quả hạnh nhân hoặc vài hạt dẻ.

Vệ Thập Mệnh nhìn đống hạt trong lòng bàn tay: "..."

Bé Hổ nấp dưới ghế sô pha sốt ruột đến độ cào sàn nhà: "..."

Ngu Thất mỗi khi nhìn thấy Vệ Thập Mệnh lại tìm thêm được một hạt dẻ: "..."

Lúc Vệ Thập Mệnh đang ngẩn người thì chuông điện thoại lại reo. Cuối cùng, dưới vẻ mặt sống không bằng chết của bé Hổ, Vệ Thập Mệnh đã thay đồ xong rồi mang theo đống hạt khô ra ngoài.

Cửa nhà đóng lại, Ngu Thất ngửa bụng bất lực trôi nổi trên mặt nước. Bé ếch nhỏ thấy vậy liền tiến lại gần, không ngừng kêu "ộp ộp" xung quanh Ngu Thất.

Bé Hổ chạy đến cửa sổ sát đất, mắt ngấn lệ nhìn theo chiếc xe của Vệ Thập Mệnh rời đi.

Sáng sớm đã xảy ra nhiều chuyện kích thích như vậy, Ngu Thất phải mất một lúc mới trở người nhảy ra khỏi bể cá, kéo tai bé Hổ, kiên nhẫn cảnh cáo tuyệt đối không được giấu đồ ăn trong biệt thự nữa. Nhưng Ngu Thất cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bé Hổ đã giấu đi từ lúc nào? Sao cậu lại không phát hiện ra?

Ngu Thất không biết bé Hổ có nghe lời cậu nói hay không, sau khi xe của Vệ Thập Mệnh rời đi, nó ngồi phịch trước cửa sổ, vẻ mặt đầy thất vọng, như thể cuộc đời đã không còn nghĩa lý gì nữa.

Ngu Thất thở dài một hơi nhìn hệt như ông cụ non, rồi đưa tay mũm mĩm của mình xoa xoa đầu bé Hổ, "Sợ mày rồi đó, đi thôi, chúng ta đi mua hạt."

Bé Hổ như tràn đầy sức mạnh, nó lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay vòng quanh Ngu Thất vài vòng, kêu "chít chít" đầy hứng khởi.

Ngu Thất đã biến thành hình dạng người lớn, từ tối qua cậu đã rất hào hứng, còn đặc biệt hóa một bộ đồ thường màu xám nhạt, dẫn bé Hổ ra ngoài.

Cậu sớm đã thuộc làu bản đồ thành phố An Đô, thẳng tiến đến đồn cảnh sát, chuẩn bị làm lại thẻ căn cước với lý do thẻ trước bị mất. Ngu Thất đi trên con đường lát đá trắng dưới ánh ban mai rực rỡ, hai bên đường là bóng cây hơi rung động, tiết trời se lạnh sáng sớm làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Ra khỏi khu biệt thự, Ngu Thất làm theo cảnh trong tivi, vẫy một chiếc taxi bên đường. Khi cửa xe mở ra, tài xế không khỏi ngạc nhiên nhìn Ngu Thất thêm mấy lần, tự hỏi liệu đây có phải là một ngôi sao nào không. Thậm chí khi Ngu Thất xuống xe, bác tài còn xin chữ ký của cậu, nói là để cho con gái mình. Ngu Thất mỉm cười nhẹ nhàng, ký tên "Ngô Ngư".

Sáng sớm khoảng hơn bảy giờ, Ngu Thất vào một quán ăn sáng, thưởng thức bữa ăn đầu tiên của mình kể từ khi đến thế giới này. Cậu một miếng bánh bao xúp, hai mắt lập tức sáng lên, ánh sáng xanh trong đôi mắt cũng hiện lên rõ ràng, hiển nhiên là rất thỏa mãn.

Đôi mắt của Ngu Thất có ba màu: vàng kim, xanh biển và đen. Vàng kim chỉ xuất hiện khi Ngu Thất cực kỳ xúc động hoặc khi sử dụng linh lực đặc biệt, xanh biển là màu thường thấy khi ở dạng người cá, màu đen là màu thường thấy khi ở dạng người.

Ngu Thất gọi năm khay bánh bao, thanh lịch gắp từng cái bánh bao tròn mập mạp, ăn từng miếng một, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa đậu nành bên cạnh. Dù hành động của cậu không khác gì so với người khác, nhưng không biết vì sao xung quanh cậu như tự trở thành một bức tranh, ưu nhã không dính chút bụi trần.

Ngu Thất đang ăn nghiêm túc, không biết rằng gần đó có hai cô gái đang sôi nổi bàn luận về cậu, thậm chí có cô gái còn táo bạo lén lút chụp ảnh Ngu Thất ăn bánh bao lại.

Khi cô gái đó tiến lại gần xin WeChat, Ngu Thất mới dừng không ăn nữa, mỉm cười lịch sự với cô gái trước mặt, "Tôi không có WeChat, xin lỗi."

Cô gái suýt không kìm được mà hét lên, cảm thấy như mình được thiên thần chạm vào, hoa mắt chóng mặt quay về chỗ ngồi.

Sau khi thanh toán xong, Ngu Thất hài lòng rời khỏi quán, trên đường đi cậu nhận được rất nhiều ánh nhìn. Ngu Thất hoàn toàn không để tâm, trái lại còn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất mới mẻ: những cành liễu rủ xuống, thùng rác bên đường, xe đạp được sắp xếp gọn gàng, đèn đỏ đèn xanh đổi màu theo quy luật.

Dù cậu đã thấy những cảnh này qua chiếc khăn tam giác, nhưng khi đi trên phố với hình dạng người, những cảnh vật quen thuộc ấy lại mang đến cảm giác khác biệt. Giờ phút này, Ngu Thất cảm thấy nếu không thể trở về thế giới của mình thì việc ở lại đây cũng không phải quá khó chấp nhận, thậm chí có thể cậu sẽ yêu thích thế giới này luôn.

Đi dạo đến hơn tám giờ, Ngu Thất vui vẻ điềm tĩnh mở cửa đồn cảnh sát, tìm đến nơi làm thẻ căn cước. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cảnh sát trẻ, cậu giải thích mục đích của mình: "Chào anh, tôi đến để làm lại thẻ căn cước, thẻ trước đó đã bị mất rồi, tôi cần phải làm thủ tục gì vậy? Có thể hướng dẫn tôi không?"

Cảnh sát trẻ cảm thấy người này không chỉ nhìn ôn tồn lễ độ, không giống như người bình thường mà cách nói chuyện cũng hơi thiên hướng thời đại trước, khiến người nghe rất dễ chịu, "Đọc tên và số thẻ căn cước của cậu đi, để tôi tra xem"

Quy trình làm thẻ căn cước không phức tạp, sau khi tra cứu thông tin và so sánh với ảnh, Ngu Thất chụp ảnh thẻ căn cước, thanh toán tiền, điền địa chỉ nhận thẻ rồi rời khỏi đồn cảnh sát, tiện thể anh cảnh sát còn nhắc nhở cậu làm một thẻ căn cước tạm thời.

Ngu Thất rời khỏi sở cảnh sát rồi vẫn cảm thán về thái độ phục vụ. Đang chuẩn bị xuống cầu thang thì đi ngang qua hai người, Ngu Thất không khỏi dừng bước, vì đó là Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược.

La Phù Nhược đang nói chuyện với Vệ Thập Mệnh, ánh mắt vô tình lướt qua rồi dừng lại ngay lập tức, đôi mắt cô sáng lên, "Anh đẹp trai, cho tôi xin số liên lạc nhé."

Vệ Thập Mệnh cũng nhìn về phía Ngu Thất, Ngu Thất đứng thẳng người theo phản xạ, nở nụ cười nhẹ khiến người ta cảm thấy như là một quý ông lịch sự. Vệ Thập Mệnh nhanh chóng quan sát Ngu Thất.

Dường như bé Hổ nằm im trong túi Ngu Thất cảm nhận được sự hiện diện của Vệ Thập Mệnh, nó lập tức nhảy ra khỏi túi, "hung dữ" kêu lên với Vệ Thập Mệnh.

La Phù Nhược giật mình, sau đó cảm thấy bé Hổ nhỏ xíu miệng còn hôi sữa dọa rất đáng yêu. Vệ Thập Mệnh nhíu mày, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh: con sóc tự dưng xuất hiện ở biệt thự nhà họ Lê, các hạt khô xuất hiện ở nhà và chiếc khăn tam giác màu xanh biển...

Ngu Thất với nụ cười lịch sự, nói: "Đây là thú cưng của tôi, Lão Hổ, tên là Hổ Tử, chào mọi người."

Bé Hổ chẳng nể mặt mũi gì cả, nó quay đầu đi, lại chui vào túi của Ngu Thất.

Ngu Thất: "..."

Vệ Thập Mệnh chỉ lạnh lùng dời mắt đi bước vào tòa nhà, La Phù Nhược theo sau, không quên vẫy tay chào tạm biệt Ngu Thất.

Ngu Thất thở phào, sau đó cảm thấy hơi xấu hổ. Đường đường là tộc Linh Tịch vậy mà lại cảm thấy áp bách trước một con người, Ngu Thất lắc đầu, cậu rời khỏi đồn cảnh sát đi làm thẻ ngân hàng, mua điện thoại, dẫn bé Hổ đến siêu thị mua một đống hạt khô như đã hứa, thậm chí còn vui vẻ chọn nhiều đồ ăn vặt. Trên đường đi, cậu nhận được vô số ánh nhìn, nhiều lần từ chối người khác hỏi thông tin liên lạc, cuối cùng Ngu Thất mua thêm một cái mũ và một cặp kính râm, tình hình mới khá hơn một chút.

Ngu Thất trở về biệt thự, sau đó chờ không được mà lấy thiết bị của Thiên Lãi Chi Âm ra đăng nhập vào nền tảng Đấu Nhai, tìm đến giao diện rút tiền, nhập thông tin cá nhân, nhấp vào rút tiền. Khi thông báo "Đơn đã được gửi, hoàn tất chuyển khoản trong ba ngày" hiện lên, Ngu Thất cảm thấy cuộc sống của mình đã viên mãn. Dù nền tảng đã trừ một nửa lợi nhuận nhưng số tiền cuối cùng nhận được là hơn năm mươi ngàn tệ, Ngu Thất cũng rất hài lòng.

Sau khi rút tiền xong, Ngu Thất nghiên cứu điện thoại, tải về nhiều phần mềm cần thiết, cuối cùng mở Weibo. Phát hiện đầu hot search viết: "Anh đẹp trai ăn bánh bao xúp, ba phút ăn hết năm khay bánh bao."

Ngu Thất cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn nhấp vào xem, thấy video mình ăn bánh bao một cách nghiêm túc từ đầu đến cuối. Ngu Thất không thấy mình làm gì sai, trông có vẻ giống như bao người khác, tại sao lại thu hút nhiều sự chú ý như vậy?

Cậu lướt xuống đọc bình luận, cuối cùng cũng nhận ra, đây chính là một thế giới xem trọng vẻ bề ngoài.

Vì cách ăn bánh bao từ tốn mà Ngu Thất đã lên hot search. Dù mọi người không biết Ngu Thất là ai nhưng điều đó không cản trở việc họ ngưỡng mộ vẻ đẹp của cậu. Chỉ là ăn bánh bao thôi mà vẫn rất thu hút người khác.

"Không biết tại sao, cứ cảm thấy rất nho nhã lịch sự, không giống như người hiện đại."

"Có cảm giác như là công tử nhà giàu, giống như phong độ đã thấm vào tận xương tủy ấy."

"Tôi chỉ muốn hỏi, có bị nóng không thế anh trai?"

"Đẹp ghê, hoàn toàn có thể debut rồi đó, chân dài, lúc cười lên trong mắt như có ánh sao."

"Bánh bao ngon, người càng ngon hơn."

Ngu Thất cảm thấy hơi nhàm chán, cậu tắt Weibo, sau đó lại tập trung vào nền tảng livestream. Thời gian vẫn còn sớm, Ngu Thất không định livestream mà xem các buổi phát sóng trực tiếp khác.

Trên trang chính của nền tảng Đấu Nhai, ngoài các đại từ các kênh khác ra còn có Bản tin nóng An Đô phát trực tiếp 24 giờ liên tục. Sau khi vào trong, nhìn thấy Tang Miêu Lan hào hứng kể về sự kiện livestream kinh hoàng.

"Đã mười sáu tiếng trôi qua kể từ khi tin nhắn cuối cùng được gửi đến, cảnh sát vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào để công bố, những người liên quan xuất hiện trong sự kiện livestream cũng không lộ diện. Theo thông tin do cư dân mạng cung cấp, kể từ khi sự kiện livestream bùng nổ, bốn người xuất hiện trong livestream chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng, dựa vào tình hình hiện tại, bốn người này đều là con nhà giàu, nhà quan hoặc con ông cháu cha, gia đình ít nhất cũng có tài sản lên đến triệu tệ, tính cách đều có phần nổi loạn và mối quan hệ với cha mẹ thường không tốt..."

Tang Miêu Lan vẫn còn đang phân tích về bốn người xuất hiện trong livestream, một khi gán cho họ nhãn hiệu con quan, con nhà giàu, cảm giác của mọi người về bốn người Lê Tâm sẽ giảm đi nhiều.

Ở một bên khác, tại đồn cảnh sát An Đô, Thẩm Đồ cũng đang xem livestream của Tang Miêu Lan, gân xanh trên trán nổi lên, "Không thể dừng livestream lại được à?"

Một đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng đáp lại: "Không thể, Bản tin nóng An Đô trực thuộc Bộ Tin tức Quốc gia, được cơ quan giám sát theo dõi, chúng ta không có quyền dừng lại."

Bản tin nóng An Đô đã công khai nhiều tổ chức bất hợp pháp như vậy, làm sao có thể đứng vững nếu không có cơ quan chống lưng phía sau, cộng thêm sự ủng hộ từ nhà họ Tang ở thủ đô, rõ ràng không dễ dàng bị lung lay như vậy.

"Thôi vậy." Thẩm Đồ gãi đầu, "Lão Vệ, tình hình của Tụ Tụ thế nào rồi?"

"Ở đây mà gọi tôi như vậy, cẩn thận tôi đánh cho về mẹ nhận không ra đó!" Vệ Thập Mệnh còn chưa kịp trả lời thì một người đàn ông tóc ngắn đã đẩy cửa đi vào, chính là đại thần trong Khu trò chơi: Như Phong, cũng là bạn học của Vệ Thập Mệnh, Phong Lâm Tụ.

Thẩm Đồ làm việc tại Đội Cảnh sát Hình sự, dĩ nhiên cũng là đồng môn với hai người, chỉ là cao hơn hai người hai khóa, rõ ràng Thẩm Đồ chẳng thèm quan tâm đến lời đe dọa của Phong Lâm Tụ, "Tụ Tụ làm sao vậy, chẳng phải Lão Vệ vẫn gọi nhũ danh..."

Vệ Thập Mệnh bình tĩnh nhìn Thẩm Đồ, Thẩm Đồ khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Lúc buổi livestream kia diễn ra, có thể truy tìm nguồn tín hiệu không? Thiết bị trong đồn cảnh sát có thể sử dụng thoải mái, không bắt được tên nhóc này thì tôi sẽ làm cháu cậu ta luôn."

Bộ xương khô lúc này đang nhàn rỗi không hề biết mình sắp có cháu, lúc này đang lang thang không mục đích, thỉnh thoảng nhìn thấy hạt khô là liền thu thập bỏ vào không gian của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play