1.
“Bố tôi sẽ không thích cô!”
Kỷ Vân Hòa đè mạnh tay lên đàn piano.
Cô bé 8 tuổi, xinh như búp bê, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh. Nhưng mà khi đôi mắt to đó nhìn tôi lại chứa vẻ ghét bỏ và lạnh nhạt.
“Muốn lấy bố tôi, mơ đi.”
Tôi lật quyển sách nhạc với vẻ bình thản. “Em mới sai hai âm tiết trong nhịp thứ tư, đánh lại.”
Con bé không chạm vào đàn, vẫn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi thở dài.
“Vân Hòa, cô không muốn lấy bố con, công việc của cô là dạy con. Cô không quan tâm đến bất kỳ điều gì về bố con, cô chỉ quan tâm con có qua được kỳ thi piano tháng sau không.”
Kỷ Vân Hòa không hề tin.
“Đừng nói dối nữa. Phụ nữ đến nhà tôi làm gia sư hoặc giúp việc thật ra đều muốn đổi vai.”
Có vẻ Kỷ Từ cũng nghĩ vậy thì phải?
Anh ta luôn tưởng tôi mê đắm anh ta. Dù gì anh ta cũng là chủ tịch với tài sản ròng hàng chục tỉ (tệ), trẻ tuổi đẹp trai, được phụ nữ đổ xô theo đuổi.
Bản thân anh ta tính cách lạnh nhạt, cự tuyệt người xa ngàn dặm, rất nhiều phụ nữ muốn lợi dụng con gái anh ta để làm đường vào, muốn thông qua Kỷ Vân Hòa mà tiếp cận anh ta.
Chẳng trách tôi giải thích thế nào thì Kỷ Vân Hòa cũng không chịu tin tôi. Nhưng không quan trọng, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình, nhận được tiền lương là đủ.
Tôi giám sát Kỷ Vân Hòa luyện piano thêm 3 lần nữa. Chỗ cô bé đàn không tốt, tôi tự mình đàn mẫu. Một giờ sau, cuối cùng đã đặt đến mức tôi hài lòng.
Cũng đã muộn nên tôi hâm nóng sữa cho Kỷ Vân Hòa, thêm ít đồ ăn nhẹ do tôi tự nướng.
Kỷ Vân Hòa ăn hết đồ ăn, xong lại nghiêm mặt.
“Những cố gắng của cô, bố tôi sẽ trả tiền lại.”
“Vậy là tốt nhất.” Tôi cầm quyển truyện cổ tích lên: “Hôm nay đọc truyện gì trước khi ngủ?”
Cho Kỷ Vân Hòa ngủ xong, tôi ra phòng khách dọn dẹp.
Cửa mở ra. Kỷ Từ đã về.
Có lẽ anh ta vừa kết thúc bữa tiệc xã giao công việc nào đó, vừa bước vào đã nghe thoang thoảng mùi rượu, vào nhà thì ném mình lên sô pha.
Hôm nay chị giúp việc trong nhà bận nên đã về trước. Trước khi đi, chị ấy đã chuẩn bị canh giải rượu, dặn nếu Kỷ tổng về muộn thì giúp hâm nóng canh lại. Thế nên tôi vào bếp hâm canh, mang ra cho Kỷ Từ.
Cà vạt của Kỷ Từ quá chặt, tôi đưa tay nới lỏng giúp anh ta, nhưng anh ta đột nhiên nắm cổ tay tôi, kéo tôi về phía trước.
Tôi ngã xuống ghế sô pha, Kỷ Từ cúi người, cụp mắt nhìn tôi, mắt sâu hun hút, lạnh lẽo như bóng đêm.
“Cô cảm thấy làm thế này có thể khiến tôi động lòng?”
“Chị Lưu nhờ tôi hâm nóng canh giúp…”
Tôi muốn giải thích, nhưng Kỷ Từ ngắt lời. “Đừng lấy người khác làm cái cớ.”
Anh ta hít hít mũi, giật giật khóe miệng.
“Còn xịt nước hoa,” anh ta nói, “Muốn tôi chú ý?”
Khóe miệng lạnh lùng của anh ta nhếch lên, cầm điện thoại. Lát sau, điện thoại tôi vang lên âm thanh tin nhắn ngân hàng.
“Nói cho cô biết, Thẩm Bắc Ninh, giữa chúng ta chỉ có quan hệ tiền bạc thôi. Nếu không phải cô có ba phần giống Tâm Nhã, cô nghĩ tôi sẽ đồng ý cho cô vào nhà này sao?”
Tôi bị chọc giận, đẩy mạnh Kỷ Từ ra, xách túi chạy khỏi nhà Kỷ Từ.
Tiếng cười trầm thấp của Kỷ Từ vang lên phía sau.
“Lại còn ghen? Cô không xứng để ghen với Tâm Nhã…”
2.
Tôi lao vào màn đêm, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Thật quá đáng.
Kỷ Từ đồng ý cho tôi đến nhà anh ta chỉ vì tôi giống vợ cũ của anh ta chứ không phải vì năng lực của tôi. Đây là sự nghi ngờ cực kỳ nặng nề với tính chuyên nghiệp của tôi.
Phải biết rằng tôi tốt nghiệp ở học viện Tinh Lan.
Nước Anh từ rất sớm đã có trường đào tạo nhân tài đặc biệt chuyên đào tạo quản gia cho những gia đình quý tộc. Học viện Tinh Lan có thể được xem là phiên bản nâng cao của trường dạng thế này. Nó bồi dưỡng ra nữ chủ nhân. Hoặc nói cách khác là “nữ chủ nhân chuyên nghiệp”.
Người sáng lập học viện đã phát hiện những công tử nhà giàu, những chủ tịch trẻ tuổi, những nghệ sĩ hàng đầu đều có xu hướng kết hôn và ly hôn rất sớm, hoặc là đời sống riêng hỗn loạn, để lại những đứa trẻ “không có mẹ”.
Những đứa bé như thế tuy được sinh ra trong những gia đình giàu có nhưng lại dễ dàng lạc lối, vì vậy chúng cần có người giáo dục, bầu bạn, đồng hành. Người giúp việc hoặc gia sư bình thường không thể thực hiện việc này.
Chính vì vậy ngành nữ chủ nhân chuyên nghiệp ra đời.
Trước mắt ngành này vẫn còn rất nhiều tiềm năng, tôi là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khóa 1.
Nguyên nhân chọn Kỷ Từ cũng rất đơn giản.
Anh ta đã ly hôn, bố mẹ không ở bên cạnh, con không ai quản. Hơn nữa anh ta rất giàu, có đủ khả năng chi trả cho chi phí đắt đỏ của ngành chúng tôi.
Tôi đến nhà họ Kỷ vài lần để phỏng vấn, mỗi lần đều nghiêm túc giải thích năng lực và nội dung công việc của mình, cuối cùng Kỷ Từ đồng ý. Tôi còn tưởng anh ta ấn tượng với khả năng của tôi, hóa ra anh ta không hề tin, vẫn nghĩ tôi là người phụ nữ muốn tiến thân.
Không sao.
Tôi tự an ủi mình. Chỉ cần lao động và được thù lao xứng đáng, anh ta hiểu lầm thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.
Tôi kiểm tra tài khoản, hài lòng. Đồng thời tôi cũng thấy tin nhắn Kỷ Từ gửi.
“Ngày mai tôi ở nhà.”
Tôi không hiểu ra sao, cất điện thoại.
Liên quan gì đến tôi, anh ta có ở nhà hay không thì sao chứ.
Dù gì thì ngày mai tôi cũng phải đến nhà một khách hàng khác.
3.
Khách hàng khác của tôi là Cố Trạch, một ảnh đế được mệnh danh là nam thần của dòng phim nghệ thuật.
Tính cách anh ta kín đáo, bí ẩn, đôi mắt u buồn như luôn mù sương.
Con của anh ta, Cố Tiểu Phong, hoàn toàn trái ngược. Cậu bé mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) nhưng lại có thiên phú về toán học. Nếu được hướng dẫn tốt, cậu bé có thể giành được huy chương trong Olympic quốc tế.
Mỗi lần tôi hướng dẫn cậu bé học toán Olympic đều mệt toát mồ hôi.
Ăn trưa xong, tôi đưa Cố Tiểu Phong đi học thêm Olympic toán.
Huấn luyện viên riêng vừa thấy tôi đã phàn nàn lần trước Cố Tiểu Phong dùng thước đánh lên đầu mình.
Tôi thanh toán tiền thuốc men, xin lỗi hướng dẫn viên cá nhân rối rít, xin anh ấy đừng so đo chuyện cũ, dạy kèm cho thằng bé thật tốt.
Bận rộn xong, quay lại nhà họ Cố. Ảnh đế Cố vừa thức dậy.
Anh ta mỗi lần ngủ là ngủ đến chiều mới dậy. Lúc này anh ta đang mặc đồ vải lanh với phong thái điện ảnh, trên màn hình máy chiếu đang chiếu bộ phim của Pháp.
Nhìn thấy tôi về, anh ta uể oải nhướng mi: “Em về rồi.”
Tôi mang hóa đơn đến trước mặt anh ta: “Ngài Cố, anh cần thanh toán các khoản chi phí này, bao gồm cả tiền thuốc men cho huấn luyện viên riêng môn toán Olympic.”
Cố Trạch ngước lên nhìn tôi, đôi mắt u buồn kia lộ vẻ kinh ngạc.
Anh ta hỏi khẽ: “Em giận tôi à?”
Tôi cầm giấy tờ, không hiểu ra sao.
Anh ta đứng lên, bực bội cào tóc: “Tôi còn không ký tên cho fans mà tôi đã cho em vào nhà, em còn muốn thế nào nữa? Là vì hôm trước tôi nói sẽ không kết hôn làm em bị kích thích sao? Sao tự dưng em cứ nói tới thứ dung tục như tiền bạc?”
Mặt tôi vô cảm: “Ngài Cố, nếu ngài không muốn chuyển khoản, tôi sẽ không đến nữa.”
Tôi cầm chi phiếu Cố Trạch đưa, thở dài một hơi đi ra cửa.
Lần sau sàng lọc khách hàng phải lau mắt cho kỹ. Loại không thích nói đến tiền như Cố Trạch này không thể chấp nhận.
Nhưng mà với công việc đã nhận, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Tôi vừa tính toán tuần sau đưa Cố Tiểu Phong đến bác sĩ chuyên điều trị chứng tăng động giảm chú ý vừa vội vàng chạy đến nhà khách hàng tiếp theo.
Trình Ngộ Kiều, ca sĩ nổi tiếng, thời trẻ chơi rock’n roll, giờ đang theo đuổi dòng nhạc thị trường. Anh ta có gương mặt cực kỳ điển trai nên độ nổi tiếng cao suốt mười năm qua, mỗi lần biểu diễn xe cấp cứu luôn túc trực bên ngoài, kịp thời đưa những người hâm mộ vì la hét quá nhiều dẫn đến thiếu oxy ngất đi.
Tôi đi qua vô số tầng cổng vào nhà Trình Ngộ Kiều, chuẩn bị dạy kèm cho Trình Khả Khả, con gái anh ta.
Kết quả Trình Khả Khả lại không có nhà.
“Chắc đến nhà bạn, hoặc bà ngoại nó đón đi rồi.”
Trình Ngộ Kiều ngồi một mình trong căn biệt thự rộng lớn, trong phòng khách đầy chai rượu, hiển nhiên đêm qua anh ta vừa tiệc tùng thâu đêm.
Có một người cha không đáng tin như vậy, Trình Khả Khả khiến người ta không thể yên tâm. Tôi lấy điện thoại gửi lên vòng wechat hỏi vị trí Trình Khả Khả, xác nhận con bé ở nhà bạn học.
Tôi định rời đi, Trình Ngộ Kiều gọi tôi lại.
Anh ta nửa nằm nửa ngồi trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nụ cười tà ác: “Này, lại đây.”
Tôi lập tức lịch sự lùi về sau.
“Xì, giả vờ cái gì.” Trình Ngộ Kiều xì một tiếng, “Hôm đó cô nghe bài hát của tôi liên tục, tôi đã thấy rồi.”
Có sao nói vậy, album nhạc của Trình Ngộ Kiều đúng là không tệ. Nhưng không phải cô gái nào thích nghe nhạc của anh ta là đều muốn bò lên giường anh ta.
“Hơn nữa, muốn quyến rũ người khác thì mặc đẹp lên. Cái váy của cô dài đến tận mắt cá chân, chán phèo.”
Anh ta lấy điện thoại chuyển tiền cho tôi.
“Đi mua cái gì đó nóng bỏng lên.”
100.000. (tầm 350 triệu VNĐ)
Tôi bấm chấp nhận.
Con gái anh ta với sự phụ đạo của tôi đã tăng hơn 100 bậc. Đây là tiền thưởng tôi xứng đáng được nhận.
Tôi bước ra về, Trình Ngộ Kiều lại gọi tôi. “Ngày 28 tới phim trường tìm tôi.”
Tôi cau mày. “Có ý gì?”
“Ghi hình chương trình tạp kỹ, đạo diễn đột nhiên bảo mời mẹ con bé đến thăm. Đừng hiểu lầm, người tôi thích nhất không phải cô, nhưng cảm thấy cô còn ra dáng, làm mẹ con bé thì sẽ không khiến nhiều người mắng tôi.”
Tôi bình tĩnh: “Tôi có việc.”
Trình Ngộ Kiều cười khinh bỉ.
“Công việc chó gì.”
“Thật, có khách hàng khác yêu cầu tôi.”
“Họ cho cô bao nhiêu.” Trình Ngộ Kiều chỉ vào ngực mình, “Tôi trả gấp đôi.”
4.
Lên xe, tôi nhận được một tin nhắn wechat của ảnh đế Cố.
Ngắn gọn, địa chỉ, ngày.
Địa chỉ là phim trường.
Ngày 28.
Tôi không bất ngờ, tôi đã biết họ cùng quay một chương trình từ lâu rồi.
Quả nhiên tôi còn chưa trả lời tin nhắn Cố Trạch, điện thoại Kỷ Từ đã gọi tới. Một vị chủ tịch lạnh lùng như anh ta, hiếm khi nghe thấy giọng anh ta tức giận.
“Không phải tôi đã nói hôm nay tôi ở nhà sao? Tại sao cô không đến nhà tôi?”
Anh ta dừng lại, nói chậm rãi: “Có phải cô có chuyện gì không? Hay là bị bệnh?”
Không, chả sao cả. Tôi chỉ đơn thuần là không có nghĩa vụ phải chú ý đến anh.
Tôi mới nói câu “Không có”, Kỷ Từ đã ngắt lời tôi.
“Không bệnh là tốt rồi. ngày 28, chương trình tạp kỹ mà tôi tham gia yêu cầu mời mẹ con bé đến tham gia. Đừng hiểu lầm, điều này không có nghĩa tôi cho cô danh phận…”
Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ta: “Kỷ tổng, tôi không cần danh phận, tôi chỉ cần tiền.”
Kỷ Từ nghẹn lời rồi lạnh lùng: “Cô cứ báo giá cô muốn.”
Điện thoại cúp máy.
Tôi gửi tin nhắn cho Cố Trạch, ảnh đế Cố xem tiền như cỏ rác cũng lập tức trả lời.
Anh ta vẫn không nói gì, chỉ gửi một tờ séc trắng.
Ý là số tiền do tôi tự điền.
Tôi rưng rưng nước mắt.
Trường cũ à, tôi giỏi giang quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT