Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hân Nghiên vẫn quyết định đem đồ vật giấu trong nhà.
Với số lượng đồ quý lớn như vậy, thật sự không yên tâm mà cất giấu bên ngoài, chỉ có thể gánh chút nguy hiểm trong nhà vậy thôi.
Cô vốn định giấu ở dưới gốc cây, nhưng sau đó lại nghĩ tới trước kia xem qua truyện niên đại, trong đó có rất nhiều người thích giấu đồ dưới gốc cây, cuối cùng sẽ luôn bị người khác đào lên.
Dưới gốc cây quá không an toàn, gạch bỏ!
Vậy dấu ở hốc cây?
Quá rõ ràng, cũng không an toàn.
Vậy dấu ở dưới gầm bếp?
Tô Hân Nghiên sợ đến lúc đó đào ra, sẽ là một dung dịch vàng cùng ngọc thạch.
Tuy rằng không biết nhiệt độ nóng chảy của vàng là bao nhiêu, nhưng cô không thể chắc chắn rằng những thứ này sẽ không bị nóng chảy bởi nhiệt độ cao.
Cuối cùng, chính những lời nói vô tình của Tiểu Tại Tại đã cho cô ý tưởng.
“Mẹ, dưới giường của Tại Tại lại bị chuột đào phá làm rỗng cả rồi rồi!”
Ý định ban đầu của Tiểu Tại Tại là muốn nhờ mẹ giúp đắp lỗ chuột.
Bé rất táo bạocũng không sợ chuột, nhưng anh trai thì có.
Trừ bỏ anh cả, mặt khác hai anh trai còn lại đều sợ chuột, là loại người thấy liền sẽ thét chói tai, cho nên suy nghĩ vì anh trai Tiểu Tại Tại phát hiện ra động chuột đào, liền chạy tới báo cáo mẹ, nhờ mẹ tiêu diệt chuột.
Nhưng Tô Hân Nghiên nghe lời này của bé trước tiên suy nghĩ không phải là diệt chuột, lấp động của chuột.
Mà là……
Cô có thể học chuột, ở đáy giường đào một cái động thật sâu, đem đồ vật giấu trong đó, sau đó lấp đất và xi măng lên trên, để không sợ bị phát hiện?!
Tô Hân Nghiên cũng không sợ bị người ta đào, đừng nói thật sự sẽ có ai tới nhà cô đào đồ, chỉ cần cô cố gắng đào sâu hơn nữa, những người đó sẽ không dễ dàng tìm được đồ vật.
Hơn nữa nếu có tìm cô cũng sẽ dễ dàng không nhận đồ.
Không có gì là tuyệt đối.
Đây có lẽ là nơi dấu tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
“Tại Tại, mấy ngày nay con cùng mẹ cùng nhau ngủ được không.”
“Vậy anh trai làm sao bây giờ?” Tiểu Tại Tại không lập tức đáp ứng, nhưng đang nghĩ xem anh ba sẽ ngủ ở đâu nếu không có bé?
Bé đọc được suy nghĩ của mẹ từ khuôn mặt, biết rằng mẹ muốn giấu một cái gì đó dưới gầm giường trong phòng của bé, sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy trong thời gian này, cả hai anh em họ phải chuyển sang phòng khác ở tạm.
Tô Hân Nghiên không cần nghĩ ngợi nói: “Trước cứ cho Ninh Hiên sang phòng của anh cả rồi tính sau.”
Anh cả và anh hai đã ngủ riêng rồi, căn nhà kia được Tô Hân Nghiên dùng tấm gỗ phân thành hai gian phòng, Để lại một cánh cửa để ra vào.
Mặc dù có chút phiền phức khi đi qua phòng khác, nhưng cũng không có cách khác.
Cô muốn thuận tiện mở thêm một cánh cửa từ bức tường bên ngoài, nhưng hiện tại, mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian mời người đến giúp đỡ, nên chỉ có thể chờ thêm một thời gian.
Chờ tới mùa đông thời điểm việc nông nhàn, Tô Hân Nghiên lại nghĩ cách nhờ người tới cải tạo trong nhà một chút.
Anh hai-Ninh Hàng đã bắt đầu tự học tập sách giáo khoa cấp ba mà cô mang về nhà, Tô Hân Nghiên thật sự là không dám quấy rầy anh học tập, chỉ có thể cho Ninh Hiên sang phòng Ninh Hàn ở.
Anh cả là người có trách nghiệm, cũng tương đối dễ nói chuyện, sẽ chiếu cố em trai tốt.
“Dại.” Tiểu Tại Tại bị mẹ thuyết phục.
Nếu quyết định muốn làm tốt, chẳng sợ ngày mùa mỗi ngày đều vội đến muốn chết, tới rồi buổi tối tan tầm về nhà, Tô Hân Nghiên vẫn lao tâm lao lực mà ở trong phòng Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên đào hầm ngầm!
Cái hầm đào của cô rất nhỏ, bán kính khoảng 10 cm.
Vì có thể đem động đào sâu thêm một ít, Tô Hân Nghiên còn cố ý lấy gậy trúc của cây phơi, một đầu buộc thìa, rồi dùng sức.
Hao phí mất một tuần, cô đào đến mức cánh tay tê rần không có cảm giác, lúc này mới dừng tay.
Ước tính, hố này sâu khoảng từ 4-5 mét.
Vì phòng ngừa bùn đất ăn mòn hộp đồ, Tô Hân Nghiên cố ý tìm kiếm một cái hộp sắt, trước tiên cô lót một lớp vải mềm vào bên trong hộp, sau đó nhét tất cả trang sức vàng bạc vào đó, bịt chặt miệng hộp lại.
.
Cái này cũng chưa xong.
Sau khi cho vào hộp sắt xong, cô còn bọc nó bằng một tấm vải chắc chắn rồi cho vào hộp gỗ lớn hơn một chút.
Cuối cùng, dùng xi măng bọc kín toàn bộ hộp gỗ, đợi cho khô, ngụy trang thành tảng đá lớn, ném thẳng xuống hố rồi dùng đất lấp thật chặt cho đầy hố.
Sợ lớp xi măng mới sửa lại sẽ không giống với nền xi măng cũ xung quanh, Tô Hân Nghiên dứt khoát mang thêm một ít xi măng lên, cô lại đổ một lớp xi măng mới lên toàn bộ nền nhà.
Bây giờ cô nghĩ chắc chẳng còn sơ hở nào nữa.
Trừ bỏ cô, rốt cuộc không người nào tài ba đến mức tìm được chỗ này.