“Ở đâu đâu?”Bà Ninh cùng bà của Tiểu Hoa đi cùng nhau, bị cháu gái nhà mình đãn tới chỗ hai đứa vừa ăn mệt.
“Là nơi này, chính cái đó đã khi dễ Tại Tại!”
Tiểu Tại Tại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đưa người tới báo thù.
“Này……” Bà Ninh thăm dò nhìn, sau khi thấy rõ đó là thứ gì, kinh dị mà cùng bà Trần liếc nhìn: “Cái này cũng không phải là cỏ khô à?”
“Không phải là cỏ khô ?” Tiểu Tại Tại cùng Tiểu Hoa đồng loạt lắc đầu,.
“Vậy kia là cái gì nha?” Tiểu Hoa hỏi.
“Thôi từ từ, chúng ta đào thử xem một chút.” Hai lão nhân mang theo một cái cuốc lại đây, hiện tại vừa lúc có thể sử dụng.
Bà Trần sức lực lớn hơn một chút, đào sâu xuống đất hai lần, mới ra được ...
Nửa củ mài.
“Nha, thật đúng là củ mài này.” Nguyên bản bà Ninh chỉ phán đoán mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên là củ mài thật sự.
Bà khá kinh ngạc: "Thứ này không phải chỉ có trên núi mới tìm thấy sao? Dưới chân núi chúng ta lại có một cụm chủ lớn như vậy? Thật kỳ lạ vạy mà nó vẫn chưa bị phát hiện ra."
Tháng 11 đến tháng 12, vừa lúc chính là thời kì lớn của củ mài, hiện tại đào lấy rất chính thích hợp.
Thứ này có thể được dùng làm thực phẩm như khoai lang, và hương vị của nó tương tự như khoai lang và khoai môn.
Cho nên mấy năm nay phàm là có củ mài bị phát hiện, là sẽ bị đào hết, chắc chắn sẽ không còn sót lại.
Không nghĩ tới nơi này còn có một chút cá lọt lưới, quả là một bất ngờ thú vị.
Những đứa trẻ vẫn không biết gì và không hiểu những gì chúng đã tìm thấy.
Hai người lớn hiểu ý nhau, im lặng nhìn nhau rồi lập tức hành động.
Bà Ninh hỗ trợ thông khí, để không có người phát hiện bí mật này, mà bà Trần lập tức nhanh chóng dùng cuốc, đem nửa củ mài dư lại đều đào ra, giấu ở phía dưới rổ, dùng cỏ khô để che dấu, sau đó che dấu vết đất vừa đào lên xong để không ai phát hiện ra.
“Dư lại, chờ buổi tối không có ai, chúng ta lại đến đào?”
“Được.”
Bàn bạc xong, hai người cùng cháu gái vội vàng về nhà, chuẩn bị bí mật báo tin vui cho người nhà biết.
Đến khi ban đêm không có ai ở đó, sau đó bí mật thu thập củ mài.
“Bà nội, chúng ta làm như vậy, có tính là trộm đồ của nhà nước không?” Tiểu Tại Tại chần chờ mà đánh giá mặt bà nội, có chút không xác định hỏi.
Vấn đề của thời đại, ngay cả những đứa trẻ nhỏ nhất cũng biết những gì chúng không thể làm được.
Tỷ như trộm tài sản nhà nước.
Về lý thuyết, tất cả núi rừng xung quanh thôn Trần, cũng như những thứ trên núi, đều thuộc tài sản công của nhà nước, cũng như tài sản chung của người dân, cá nhân không được phép tùy ý trục lợi.
.
Một khi phát hiện, kết cục sẽ giống với Nhị mặt rỗ.
Cho nên Tiểu Tại Tại khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Yên tâm đi, chuyện này không nghiêm trọng như vậy.” Bà Ninh tâm tình tốt lắm xoa đầu nhỏ của cháu gái, cùng giải thích với bé nói: “Mấy năm trước, thời điểm mất mùa, mọi người đói đến thiếu chút nữa đào ăn hết cả mấy ngọn núi quanh đây, đáu có ai nói gì đâu?”
“Trên núi cũng có thợ săn ở đây, người ta dựa vào săn bắn để kiếm sống, cũng không có ai nói gì với họ cả.”
“Tại Tại đã hiểu.”
Tiểu Tại Tại hai mắt sáng lấp lánh mà tổng kết : “Cái này giống với việc cháu cùng chị Đại Hoa và chị Tiểu Hoa vào núi tìm nấm và rau dại vậy .”
Hai việc đều cùng một tính chất.
Và sở dĩ lần này họ phải giấu không cho người khác biết là vì sợ người khác phát hiện, sẽ đổ xô đi đào củ mài rồi chẳng còn lại gì.
“Tại Tại của chúng ta thật thông minh.” Bà Ninh cười khích lệ nói.
“Hi hi.” Tiểu Tại Tại thẹn thùng mà che lại khuôn mặt nhỏ.
Chờ Tô Hân Nghiên buổi tối trở về, biết được chuyện này, lập tức hạ quyết định.
“Chờ trời tối, Tại Tại cùng Tiểu Hiên ở nhà, những người khác đều cùng nhau đi hỗ trợ đào củ mài.”
Cô không phải muốn dùng củ mài đổi tiền, trong nhà cũng không thiếu mấy đồng tiền này, mà cô nhớ tới mấy món ăn làm từ củ mài, nó rất ngon.
“Tại Tại, Tại Tại muốn đi.” Vừa nghe mẹ không cho bé chơi, Tiểu Tại Tại lập tức bất mãn.
Rõ ràng củ mài là bé phát hiện, bé còn bị đau tay, thế mà bây giờ lại không cho bé đi, thật chẳng công bằng tí nào cả!
“Em gái ngoan nghe lời, buổi tối đáng sự lắm, em nhỏ như thế, đi ra ngoài không an toàn.” Ninh Hàn dỗ em gái nói.