Nhưng vì cuối năm thường là thời điểm bận rộn nhất, luôn có nhiều việc phải, cho nên Ninh Viễn Hành sợ không kịp đưa hàng tết cho người trong nhà , gửi về nhà trước.
Gửi sớm còn hơn muộn.
Tô Hân Nghiên cũng đã lần lượt chuẩn bị rất nhiều thứ cho chồng, hiện tại còn một chiếc áo khoác đệm bông vẫn chưa chuẩn bị xong, cô định đợi áo đệm bông ép sẵn rồi mới đóng gói và gửi nó cho anh.
Mùa Đông ở Trần gia thôn còn được, lạnh lắm cũng chỉ có âm mấy độ, quân khu nơi Ninh Viễn Hành ở bên kia mới thực sự lạnh đến có thể chết người, hàng năm đều xuống đến âm hai mươi mấy, phải mặc nhiều áo khoác giày lắm chứ không ai sống được.
Kỳ thật nếu có điều kiện, Tô Hân Nghiên càng muốn làm cho chồng một chiếc áo lông vũ.
Cái kia mới chân chính nhẹ nhàng lại ấm áp.
Thật tiếc, chưa kể đến việc nguyên liệu thô quá khó thu thập, thậm trí còn cả cách làm áo lông vũ cô cũng không biết.
Cầm bao đồ vật, cũng đã sắp 11 giờ, Tô Hân Nghiên vội cùng Tiểu Trư từ biệt, sau đó lcùng mẹ chồng và con gái chạy đến xe bò của Trần Thất Gia.
“Mẹ mẹ, Tại Tại giúp mẹ cầm cho, Tại Tại hỗ trợ cho.”
Tiểu Tại Tại nhìn mẹ một người xách theo bao lớn bao nhỏ, có chút đau lòng, rất tích cực mà chạy ra yêu cầu hỗ trợ.
“Cảm ơn Tại Tại, con giúp mẹ lấy cái này đi.” Tô Hân Nghiên biết nếu không cho con gái hỗ trợ sẽ đả kích tính tích cực của hài tử, dứt khoát phân cho bé cầm ba hộp kem bảo vệ da.
“Không cần cảm tạ.” Tiểu Tại Tại ôm kem bảo vệ da, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.
Bé không quan tâm mình có thể giúp được bao nhiêu, chỉ cần giúp mẹ nhẹ gánh nặng trong khả năng là được.
Xe bò Trần Thất gia gia thực mau tới , bọn họ vội vàng giao tiền lên xe tìm chỗ ngồi xuống.
“Chúng ta đợi một chút, sẽ có vài người nữa tới trước khi chúng ta đi.” Trần Thất gia gia đem xe bò chạy tới phía dưới bóng cây, như vậy sẽ không bị nắng chói đến mức khó chịu.
Tô Hân Nghiên chưa kịp mở miệng, giọng sữa của Tiểu Tại Tại đã nói như kiểu người lớn: “Không sao đâu, chúng tôi không vội đâu.”
“Mau xem, đứa trẻ kia thật đáng yêu a.”
“Chỗ nào đâu chỗ nào đâu.”
“Đứa trẻ ở trên cái xe bò kia kìa.”
……
Một chiếc máy kéo chở một vài thanh niên đang đi về phía lối vào thị trấn? Thật tình cờ khi gặp xe bò của Trần Thất Gia, thấy Tại Tại trong xe bé.
Có lẽ vì họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng ở vùng quê này lại có những đứa trẻ dễ thương như vậy, hoặc chưa từng nhìn thấy những đứa trẻ tinh tế như vậy ở thành phố.
Âm lượng cũng không đè thấp, hoàn toàn không thèm để ý chính mình nói sẽ bị đương sự nghe thấy.
Tô Hân Nghiên nhíu mày, đem giấu đứa trẻ trong vòng tay.
Mặc dù những người đó đều khen ngợi con cô, nhưng thái độ chỉ vào một thứ gì đó, hàng hóa và bình luận về chúng, thực sự khiến cô cảm thấy không vui.
“Chú Bảy, chú đang đợi khách sao.”
Nghe thấy có người ở cùng Trần Thất gia gia chào hỏi, Tô Hân Nghiên quay đầu nhìn, mới phát hiện người lái xe kéo máy kia là người quen.
Là đại đổi trưởng của đội sản xuất thứ nhất ở Trâng gia thôn.
Đại đội trưởng Trần cùng Trần Thất gia gia có họ hàng, ấn theo bối phận xem như là cháu trai của ông, cho nên đại đội trưởng Trần kêu một tiếng chú cũng là đương nhiên.
“Ân.” Ở người xa lạ trước mặt, Trần Thất gia gia có chút ít lời.
Bà Ninh cũng không ngại ngùng, liếc nhìn những người trẻ tuổi trên máy kéo và hỏi: “Là những người thanh niên tri thức ở thôn ta phải không?”
“Không phải thì sao,tối sớm đã bị phía đi đón người.” Đại đội trưởng Trần thật cũng không phải có oán khí gì, chỉ là người đang rất mệt mỏi.
Còn chậm trễ xuống đất làm việc.
Bà Ninh cười ha hả, cũng không tiếp lời.
Trên thực tế, đây đã là một tập tục, và chỉ những thanh niên tri thức mới mới về thôn của họ mới được ngồi trên máy kéo về thôn thôi.
Nhưng cũng chỉ có một lần này mà thôi.
Bí thư nói họ là những người rời quê theo lời kêu gọi của nhà nước, về quê góp sức xây dựng nông thôn.
Nên phải chào đón thân thiện.
Nghĩ như vậy, bà Ninh đối với mấy cái người trẻ tuổi hòa ái mà cười cười.
Trong đó có hai người tương đối có lễ phép, vội khách khí cùng bà nội Ninh chào lại.
.
“Cháu chào bà ạ.”