Tô Hân Nghiên xem số tiền này chỉ là một phần nhỏ, nhưng theo quan điểm của mấy đứa trẻ, đó là một khoản tiền khổng lồ!
Có thể mua rất nhiều thật kẹo!
Cuối cùng câu nói này là tiểu Tại Tại nói, đứa nhỏ này chỉ mong anh trai nào có thể giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi, sau đó anh lấy tiền thưởng và mua kẹo cho bé ăn.
Vì thế, bé sẽ không quấy rầy anh trai học tập.
Cũng thật nghiêm túc.
Hiện giờ, bé đang cầm một thanh gỗ nhỏ không biết tìm ở đâu, vác một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi bên cạnh các anh, làm cô giáo nhỏ, giám sát các anh chăm chỉ học hành.
Hình ảnh này, thực sự thú vị.
Không chỉ có Tô Hân Nghiên lặng lẽ mắt liếc, ngay cả bà Ninh trước khi ngủ, đều chắp tay sau lưng, nhìn như vô ý chậm rãi từ cửa đi ngang qua.
"Không được lười biếng!"
Xem Ninh Hiên thất thần, tiểu Tại Tại lập tức trợn to hai mắt to tròn, bộ dáng nghiêm túc, nhưng thật ra là hung hăng cảnh cáo cậu.
"Không phải lười biếng, anh chính là đang suy nghĩ phải làm sao giải được đề này."
Ninh Hiên kiếm cớ biện giải cho bản thân, thấy một mặt của em gái 'Ngươi cứ việc nói mò, xem ta có tin hay không ngươi' vẻ mặt, biết vậy nên chột dạ.
Em gái cậu là con giun trong bụng cậu sao?
Làm sao đều là có thể đoán được cậu đang nghĩ gì?
Dở!
Ảnh mắt Tiểu Tại Tại thoáng bối rối, bàn tay cầm thanh gỗ nhỏ bé vô thức căng lên.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Cũng còn tốt, Ninh Hàng vừa vặn làm xong bài tập của mình, cầm lấy đề của em trai kiểm tra, không thấy bao lâu, anh nhấc lông mày, chỉ vào một chỗ nói: "Chỗ này viết sai rồi, một lần nữa làm lại."
"Chỗ nào đâu?" Ninh Hiên ló đầu qua xem.
"Nơi này, có hai cái lỗi chính tả, còn có..." Ninh Hàng tiếng nói lành lạnh, nhưng rất kiên nhẫn cấp em trai giảng giải sai đề.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu.
Tựa hồ... Không có chuyện gì xảy ra với bé nữa.
Trước khi "bọn trẻ" thi giữa kỳ, một biến cố lớn đã xảy ra ở ngôi làng nhỏ miền núi bên cạnh
Một sự kiện lớn có liên quan đến gia đình Ninh.
Một sự kiện cùng Ninh gia có chút quan hệ.
—— Tô Kim Bảo sẽ kết hôn!
Một người kết hôn thì cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng mà người sắp kết hôn lại là Tô Kim Bảo....
Ai lại mắt mù chọn phải tên đó vậy...?
Tô Kim Bảo liền không nói, năm đó cha con Tô gia dẫn một đám lưu manh hỗn đản đi cướp đoạt hại người nhà con gái, sau đó bị tập thể đưa vào ngục giam, đến nay còn ở phụ cận trong thôn còn lưu truyền rộng rãi.
Dù cho Tô Kim Bảo không phải là người tham dự, ai cũng biết tên đó vói mẹ hắn có cái đức hạnh gì?
Năm đó hai mẹ con nhà này trộm đến nhà con gái lấy lí do dưỡng lão suýt thì cướp cả nhà người ta đi, không phải người dân xung quanh phát hiện thì...
Cũng chính vì thế mà trong mười dặm, tám quanh đây không ai nỡ gả con gái mình vào hố lửa này.
Đương nhiên, nếu như Tô gia trả tiền sính lễ cao, cũng có một số loại người táng tận lương tâm đem con gái bán cho nhà họ.
Nhưng Tô gia này không có tiền nha.
Tự nhiên ăn còn không đủ no, còn hi vọng được cưới vợ?
Nằm mơ!
Chỉ là người như vậy , lại còn có người nguyện ý gả.
Trước khi mọi người có thời gian để thở dài rằng ông trời không thể mở mắt, họ đã biết được rằng ai mới là kẻ ngốc sẵn sàng kết hôn với Tô Kim Bảo.
Góa phụ Trần Gia thôn, Hứa Tam Ny nha!
Haizz, này không sao rồi.
Chỉ có thể nói, nồi nào úp vung đó thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play