"Thịt cừu nướng!" Tiểu Tại Tại hưng phấn vung tay hô to.
Sau đó bị mẹ bé buồn cười vỗ vỗ đầu nhỏ: "Ngươi biết cái gì là thịt cừu nướng mà cao hứng hửm."
Này ngược lại là sự thực.
Tiểu Tại Tại mới tí tẹo , đừng nói thịt cừu nướng, liền ngay cả con cừu ra sao bé cũng không biết.
Bây giờ không giống như thế hệ sau.
Có thể hiểu cả thế giới chỉ với một TV, một máy tính hoặc một điện thoại di động.
Nghĩ tới đây, Tô Hân Nghiên trái lại đối nữ nhi có một chút điểm hổ thẹn.
Cô đã thấy những đứa trẻ sau này có một tuổi thơ tuyệt vời và tuyệt vời như thế nào, nhưng cô không thể dành cho chính những đứa con của mình, ngay cả kiến
thức trong đầu của mình cũng không thể để cho con mình nhìn thấy.
Nhưng không liên quan, chỉ cần nhịn nữa mấy năm, cô nhất định phải làm cho bọn nhỏ những thứ tốt nhất tất cả!
"Mẹ." Tiểu Tại Tại nắm lấy tay mẹ, đặt ở mình gò má bên thân mật chà xát: "Tại Tại có mẹ, chính là tốt nhất."
Tô Hân Nghiên có một đôi bàn tay thon dài trắng trẻo tuy nhiên vẫn có ít nhiều vết chai, mò ở má tiểu Tại Tại non mềm trên gương mặt có chút ngứa.
Đây là dấu ấn để lại trong quá trình làm việc lâu dài của cô.
Kỳ thực tiểu Tại Tại đã sớm nhìn thấu nội tâm của mẹ, dùng phiến diện xem, hiểu rõ cái thế giới tương lai thần kì qua mẹ mình.
Tuy rằng không có cảnh vật sinh động phong phú, nhưng bé cũng hiểu được đôi chút về thế giới ấy.
Tiểu Tại Tại đã từng bị thu hút bởi những thứ lộng lẫy được mô tả, nhưng với bé, không có gì trong số này quan trọng bằng mẹ.
Nếu như muốn bé dùng mẹ để đổi để đổi lấy bé du hành đến thế giới tương lai, bé tuyệt đối không muốn.
"Tại Tại có mẹ, mẹ là người xinh đẹp nhất, tốt nhất.
!"
Tiểu Tại Tại hét lớn.
Tô Hân Nghiên đỏ mặt khi con gái hét lên, nhưng không kìm được mà nhếch khóe miệng.
Dù biết rằng trong tâm trí của mỗi đứa trẻ ở độ tuổi này đều có hình ảnh này của chính mẹ, nhưng câu nói này từ chính đứa bé của mình nói ra, sao có thể khiến người ta vui mừng như vậy chứ.
"Tại Tại thực sự là đại bảo bối của mẹ, chờ, trở lại mẹ làm lẩu cừu cho con ăn!"
*
Về đến nhà, trông ai cũng mệt mỏi, nhưng họ chưa kịp nghỉ ngơi.
Tô Hân Nghiên khó khăn nhấc cái túi ra khỏi lưng, cử động vai vài cái, rõ ràng có thể cảm thấy đau nhức, lông mày không khỏi khẽ cau lại.
"Mẹ, Tại Tại giúp mẹ xoa bóp nha."
Tiểu Tại Tại thấy mẹ khó chịu, nhạy bén chạy đến giúp xoa bóp.
"Cảm ơn Tại Tại."
Tô Hân Nghiên không bao giờ từ chối lòng tốt của đứa trẻ, cô mỉm cười cảm ơn rồi tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống, để Tại Tại đến, dùng ngón chân xoa bóp vai cho cô.
Tiểu Tại Tại rất ra sức, cũng rất chăm chú.
Thế nhưng nói thật, khí lực bé quá nhỏ, kỳ thực Tô Hân Nghiên không có cảm giác gì, nhưng sự chu đáo và nhạy cảm của con gái cũng đủ khiến cô ấy cảm thấy thanh thản.
Bà Ninh giúp thu dọn đồ trong ba lô, Tô Hân Nghiên một bên để nữ nhi xoa bóp cho mình, một bên giúp đỡ thu dọn.
Ba lô có vẻ đầy, nhưng thực ra cô không mua nhiều.
Bởi vì có một mảnh vải đã chiếm gần hết diện tích trong ba lô.
Có thể gặp được vải bán không cần phếu vẫn là niềm vui bất ngờ.
Vải của nông trại dày và ấm, may quần áo có thể hơi vất vả nhưng làm rèm và mền thì rất thiết thực.
Ninh gia là toà nhà cũ.
Đó chỉ là một bãi hoang không có người ở.
Ông nội Ninh mang theo người một nhà chạy nạn lại đây , liền chiếm cứ nơi này, vốn là chỉ là tạm thời ở nhờ, sau đó quyết định ở lại Trần gia thôn an cư lạc nghiệp, hắn liền thẳng thắn bỏ ra một túi lương thực, cùng người trong thôn mua lại toà nhà này.
Sau đó tu sửa và trở thành Ninh gia như bây giờ.
Nhưng đã hơn hai thập kỷ trôi qua, nhà được cải tạo lại trở nên cũ kỹ, không tránh khỏi những vết hằn loang lổ của thời gian.
Vì thế cô mua vải này về làm rèm cửa tránh gió khi thu tới.
Sau khi thu dọn xong tất cả, Tô Hân Nghiên lấy tiền ra và ngồi đếm, thấy vậy bà Ninh cũng lại đếm cùng con dâu.
Sau khi đếm đi đếm lại hai lần, cô tổng kết lại còn mười đồng tám mao.
Đó cũng là một số tiền lớn khi cô đã mua được từng này đồ.