Đám Nhân Cách Phụ Áp Bức Đóa Hoa Thủy Tiên Tôi Đây

Mất trí nhớ 1


5 ngày


“Cậu bị mất trí nhớ.”

“…… Tôi mất trí nhớ sao?”

Lẩm bẩm lặp lại.

“Bởi vì cậu cái gì cũng không nhớ gì cả.”

“Tôi giống như…… Cái gì cũng không nhớ gì cả.”

Cửa sổ song sắt mở ra một cánh, có gió nhẹ nhẹ nhàng thổi quét vào, quấn bay từng mành cửa trắng xóa, mùi nước sát khuẩn như có như không, giống như có thể chui vào trong đầu, ăn sâu bén rễ mà nảy mầm trong lục phủ ngũ tạng.

Vưu Lê giống như đã ngửi quen mùi hương này, ngửi liền mười mấy năm, giống như nó lớn lên trong cơ thể mình, hợp nhất trong cơ thể cậu.

Như thế nào cũng không thể chia lìa.

Cậu ngồi ở trên ghế, đôi tay thực bình tĩnh mà đặt ở hai đầu gối, dáng ngồi đoan chính, trên mặt là biểu cảm hư vô, mờ mịt, khủng hoảng.

“Bác sĩ, tôi cảm giác trong đầu mình giống như có vật gì đó.” Vưu Lê nhíu nhíu mi. Bởi vì trong hồi ức, là một khoảng không vắng lặng. Cậu bình thản nói, “Nó ở tôi trong đầu, mỗi ngày đều cùng tôi nói chuyện.”

“Ồn ào, thực đáng ghét.”

Nam bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi trước mặt thiếu niên, giữa hai người không có cái bàn xa cách, chỉ đơn giản là kéo ghế lại gần. Hắn ta hơi cúi người, khuỷu tay đặt ở trên đùi với vẻ mặt trầm ổn, tư thế lắng nghe, “Cậu chán ghét hắn sao?”

Vưu Lê nghĩ nghĩ, “Cũng còn tốt.”

Bác sĩ hỏi, “Tại sao?”

Vưu Lê chỉ vào đầu mình, “Cả ngày đều ở trong phòng bệnh, có người bầu bạn nói chuyện, cũng không cảm thấy nhàm chán.”

Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Cậu cảm thấy nó xuất hiện là để làm bạn cậu sao?”

Vưu Lê định gật đầu nhưng lại do dự và không làm vậy, thành thật mà nói, “Tôi không biết.”

Bác sĩ tiếp tục hỏi, “Nó xuất hiện khi nào? Có phải trong lúc cậu cảm thấy buồn chán không?”

Vưu Lê bình tĩnh trả lời, “Tôi không biết, tôi mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ nổi.”

“Có vẻ như nó đã ở đây từ ngày đầu tiên tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh. Bác sĩ, tôi không nhớ rõ lúc đó mình có cảm thấy nhàm chán không.”

Bác sĩ thay đổi tư thế, cầm bút và viết vài chữ vào danh sách.

Vưu Lê hỏi, “Bác sĩ, có phải anh nghĩ tôi có bệnh tâm thần phân liệt không?”

Bác sĩ có chút khó xử, “Hiện tại có khả năng rất lớn. Vì người mắc bệnh tâm thần phân liệt thường không thể nhận thức rõ ràng về tình trạng của mình.”

Vưu Lê gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Bác sĩ nói bằng giọng ôn hòa, “Còn gì khác không? Có điều gì kỳ quặc nữa không?”

Vưu Lê do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn thành thật nói với bác sĩ, “Tôi cảm thấy mình hiện tại rất nguy hiểm.”

Bác sĩ hơi ngạc nhiên, “Tại sao vậy?”

Vưu Lê cố gắng diễn tả cảm giác của mình, “Tôi luôn cảm thấy mình sẽ chết bất ngờ.”

“Tôi cảm thấy xung quanh mình rất nguy hiểm, nhưng tôi không biết nguy hiểm đó từ đâu đến. Tôi cảm thấy rất sốt ruột, có một ý định thúc giục tôi phải làm gì đó, nếu không tôi sẽ chết.”

“Nhưng tôi lại không biết nên làm gì.”

Bác sĩ hỏi, “Cậu cảm thấy có người muốn giết cậu không?”

Vưu Lê suy nghĩ một chút, “Có lẽ là vậy? Bằng không tại sao tôi lại sợ hãi như vậy?”

Bác sĩ hỏi tiếp, “Cậu cảm thấy ai muốn giết cậu?”

Vưu Lê dừng lại một chút, rồi nói với vẻ nghi ngờ chính mình, “Có thể là thế giới này?”

“Tôi cảm thấy thế giới này muốn giết tôi. Tôi muốn rời đi, nhưng nó lại như một giấc mơ.”

Biểu cảm bác sĩ trở nên trầm trọng hơn, “Cậu nghĩ làm thế nào để rời đi?”

Hắn có vẻ sẵn sàng để hành động ngay lập tức, như thể sẵn sàng khống chế Vưu Lê.

“Bác sĩ, anh sợ tôi sẽ tự sát sao?” Vưu Lê hỏi, lắc đầu, “Tôi sẽ không tự sát.”

Bác sĩ tiếp tục hỏi, “Tại sao?”

Vưu Lê suy nghĩ một lúc rồi nói, “Vì nó rất đau.”

“Mặc dù tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi nghĩ tôi đã từng gần cái chết. Máu chảy ra làm cơ thể tôi rất lạnh.”

“Tôi có thể cảm nhận được mỗi bộ phận trong cơ thể mình dần dần trở thành một cái xác lạnh lẽo.”

“Tôi ghét cảm giác lạnh lẽo và sợ đau.”

Bác sĩ thở dài nhẹ nhõm nhưng biểu hiện trên gương mặt vẫn nghiêm trọng. Hắn tiếp tục viết gì đó vào danh sách mà không để Vưu Lê nhìn thấy, sau đó tổng kết nói, “Chúng tôi nghi ngờ cậu có biểu hiện nghiêm trọng của ảo giác bị hại. Hơn nữa có xu hướng tự hủy.”

“Đồng thời, cậu có thể còn mắc bệnh tâm thần phân liệt. Đối tượng trong đầu cậu, mà cậu cảm thấy đang trò chuyện với cậu, là ảo tưởng do chính cậu tạo ra để làm bạn, để nhân cách thử hai giảm bớt sự nhàm chán của cậu.”

Vưu Lê nhìn về phía cửa sổ, nơi có ánh sáng mặt trời chiếu qua khung sắt, hòa quyện với ánh sáng đèn điện trong phòng thành một thứ ánh sáng lạnh lẽo và mơ hồ. Cậu nhẹ nhàng nói, “Vậy sao? Nghe có vẻ nghiêm trọng.”

Những bức tường của phòng trị liệu rất trắng, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu ra một vẻ trắng bệch giả tạo. Vưu Lê cảm giác như bệnh tình của mình thật sự nghiêm trọng. Cậu có thể nghe thấy những âm thanh kỳ quái từ hành lang, những tiếng rên rỉ và mùi thịt nướng.

Vưu Lê không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng cậu không thể ngăn bản thân hỏi, “Có thể không cần dùng ghế điện trị liệu cho tôi không? Nghe có vẻ rất đau.” Cậu nói, “Tôi sẽ trở nên xấu xí mất.”

Giọng nói của cậu mang theo một chút yếu đuối và cầu xin, như thể đang làm nũng.

Cậu có gương mặt xinh đẹp với đôi mắt đen tinh khiết như lưu li với các đường nét tinh xảo.

Cậu thực sự không muốn làm mình trở nên xấu xí.

Bác sĩ hỏi, “Tại sao? Ghế điện trị liệu là để điều trị cho những bệnh nhân thực sự nghiêm trọng. Những bệnh nhân này thường không nhận thức được bệnh của mình và không tiếp nhận điều trị tốt, điều này gây khó khăn lớn cho chúng tôi, Vì vậy bệnh viện buộc phải áp dụng phương pháp này.”

Cậu nói, “Nhưng Vưu Lê rất ngoan.”

Vưu Lê hỏi, “Vậy có thể cắt bỏ một phần não của tôi và đào cái đối tượng đang trò chuyện ra không?” Cậu nhớ mơ hồ về việc từng thấy một phương pháp như vậy, dùng một cây kim lớn xuyên qua gáy để loại bỏ một phần não, bệnh tâm thần sẽ khỏi.

Bác sĩ có chút ngạc nhiên, “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Hắn nói, “Phương pháp điều trị này là bất hợp pháp, trái đạo đức và không phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo.”

Vưu Lê cảm thấy hơi xấu hổ, “Xin lỗi.”

Bác sĩ nói, “Chúng tôi là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất trong nước, sử dụng các phương pháp điều trị không chỉ tiên tiến nhất trên thế giới mà cũng hoàn toàn hợp pháp.” Hắn nói, “Tôi biết cậu có thể không tin chúng tôi, nhưng xin cậu hãy tin tôi.”

“Chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.”

Vưu Lê nghiêm túc nói cảm ơn, “Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ nói, “Cậu không cần lo lắng. Mặc dù tình trạng hiện tại của cậu nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc cậu vừa tỉnh lại, nhưng chúng tôi sẽ điều chỉnh liều lượng thuốc điều trị tăng lên.”

“Cậu còn nhớ cách uống thuốc không?”

Vưu Lê nhớ rõ, “Phải dùng đủ lượng thuốc, không thể uống quá nhiều, cũng không thể nhịn ăn.”

Bác sĩ yên tâm, “Đúng vậy. Hôm nay, việc khám và chữa bệnh gần như kết thúc. Các loại thuốc trước đây không thể uống nữa. Tôi sẽ kê cho cậu một số thuốc mới, cậu phải đến phòng thuốc để lấy. Cậu nhất định phải uống thuốc đúng giờ.”

Vưu Lê gật đầu đồng ý.

Cậu cảm thấy mình có bệnh. Và tất nhiên mong muốn khỏi bệnh.

Bác sĩ đứng lên, “Đi thôi?”

Vưu Lê mở rộng tay ra, nhìn bác sĩ với khuôn mặt cảm kích, “Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ cúi xuống, bế Vưu Lê lên từ ghế, ôm cậu vào lòng, sau đó đứng dậy.

Trải qua hai tháng khám và chữa bệnh, Vưu Lê đã rất quen thuộc với bác sĩ chủ trị của mình. Cậu an tâm ôm chặt cổ bác sĩ, nhìn người đặt mình vào xe lăn trong phòng khám, rồi mới buông tay, lễ phép nói thêm một câu “Cảm ơn.”

Bác sĩ hơi cúi người, đẩy xe lăn hướng về phía hành lang và thang máy. Hành lang ngoài có nhiều bệnh nhân đang chờ khám và chữa bệnh, với đủ loại vẻ mặt và âm thanh trò chuyện.

Những người này dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vưu Lê, người đang ngồi trên xe lăn và được bác sĩ đẩy đi.

Vưu Lê cảm thấy không thoải mái, hơi nghiêng mặt, định trò chuyện với bác sĩ phía sau.

Bác sĩ tiếp tục bước đi, cúi xuống lắng nghe.

Vưu Lê nói, “Bệnh viện hình như có rất nhiều bệnh nhân đến nữa.”

Bác sĩ cười, “Đương nhiên, bệnh viện của chúng tôi rất nổi tiếng, có nhiều người đến nhưng không phải ai cũng có thể được tiếp nhận.”

Vưu Lê gật đầu, thể hiện sự hiểu biết.

Thang máy đến, phát ra tiếng “Đinh ——”, bác sĩ đứng dậy và đẩy xe lăn của thiếu niên vào trong thang máy.

Vưu Lê nhẹ nhàng nói trong khoảnh khắc thang máy đóng cửa, “Thực sự rất bất tiện.”

Bác sĩ hỏi, “Hành lang bất tiện sao?”

Khi cửa thang máy khép lại, ngăn cách tiếng ồn của hành lang bên ngoài, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, âm thanh máy móc trong đầu Vưu Lê trở nên rõ ràng hơn.

Vưu Lê ngẩng đầu, mỉm cười với bác sĩ. Cậu lắc đầu, có vẻ buồn bã, “Trong đầu tôi có cái gì đó đang nói chuyện.”

“Rất phiền.”

Trong đầu cậu là những âm thanh điện tử lặp đi lặp lại.

“Ký chủ, chào bạn. Tôi là 04.”

“Tôi là hệ thống chúc mừng của bạn.”

“Xin đừng cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại của tôi.”

“Xin đừng ——”

Hệ thống ngừng một chút, rồi tiếp tục nhắc nhở.

“Bạn đã ở trong phó bản 66 ngày.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play