Quầy lễ tân của công ty náo loạn, người phụ nữ tự nhận là vợ của Tôn Hạo Khí mang theo bụng to cùng mẹ và dì đến gây rối, vừa chảy nước mũi, chảy nước mắt lên án.
Những năm đầu, Tôn Hạo Khí vì nhà nghèo, là gia đình bọn họ giúp đỡ tiền cho việc học hành của anh ta. Người đàn ông này nói muốn lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, mãi cho đến khi người phụ nữ đó mang thai mới được đăng ký kết hôn. Trong mắt họ, Tôn Hạo Khí là một người chăm chỉ, thành thật, nếu làm chuyên như thế chỉ có thể là bị ma ám.
Tôn Hạo Khí vốn có vẻ ngoài lịch sự nho nhã, giờ phút này xấu hổ đến không chỗ dung thân cả mặt đỏ lên, khom lưng khuyên nhũ người phụ nữ trẻ: "Có chuyện gì thì về lại nói, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ."
Người phụ nữ vừa khóc sướt mướt vừa nói: "Mất mặt xấu hổ? Ôi, bây giờ thì muốn giữ thể diện, sao anh khi làm những việc xấu xa đó ở bãi đậu xe không nghĩ tới sĩ diện?"
Lượng thông tin quá lớn, Tôn Hạo Khí hoàn toàn không đề cập chút nào đến chuyện kết hôn của mình trong công ty, kết quả người kia còn có thai, quay đầu còn yêu đương bí mật với tiểu ta.
Những nhân viên ngồi ở hàng phía trước đều có thể nghe rõ, cũng đang gõ bàn phím để nhanh chóng truyền tin, thỉnh thoảng lại nghển cổ ra xem có dưa bạo hơn không.
Người phụ nữ nheo mắt nhìn những người trong văn phòng đang thò đầu xem náo nhiệt, sau đó nháy mắt ra hiệu với hai người phụ nữ trung niên mà cô dẫn tới.
Một người trong đó gò má cao, hết nổi lên hết gân cổ: "Có người không biết xấu hổ, biết cách câu dẫn chồng người khác giữa thanh thiên bạch nhật. Bây giờ thì lại làm rùa đen rút đầu!"
Một người phụ nữ trung niên khác có mái tóc xoăn màu đỏ tía lấy điện thoại chụp vào bên trong: "Cho tất cả cư dân mạng xem tình nhân bây giờ vô liêm sỉ như thế nào! Lần trước con gái tôi cũng đã cảnh cáo rồi!"
Mọi người một trận thổn thức, sôi nổi vùi đầu vào bàn làm việc sau vách ngăn. Nhân viên bảo vệ đưa tay ngăn cản người phụ nữ trung niên chụp ảnh.
Lãnh đạo cấp cao trong công ty dẫn nhân viên bảo vệ mời ba người phụ nữ ra ngoài. Người phụ nữ một tay ôm eo, nhướng mày nói: "Đừng kéo tôi, trong bụng tôi còn có con tôi, cẩn thận một chút!"
Nhân viên bảo vệ đột nhiên không dám động thủ, chân tay luống cuống ngơ ngác đứng đó.
"Ả đó tên Bạc Minh Yên, người đâu?" Người phụ nữ nhìn thông tin người khác gửi đến trên điện thoại, trào phúng nở nụ cười: "Trước kia dụ dỗ sếp của mình, bây giờ lại quyến rũ chồng tôi, có phải làm tiểu tam đến nghiện hay không? "
Cửa thang máy mở ra, Bạc Minh Yên vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy câu này. Cô vốn đang trò chuyện với Mạnh Hủ Nhiên về việc buổi tối ăn bánh bao chấm nước tương, thì ý cười trên mặt nháy mắt hạ xuống, hoàn toàn biến mất.
Những lời này xé rách ký ức mà cô đã phong ấn, trong nháy mắt, những lời chỉ trích giương nanh múa vuốt mà cô đã cố gắng hết sức quên từ vết nứt cứ thế trào ra, quấn chặt lấy lục phủ ngũ tạng của cô.
"Tiểu hồ ly tinh tới rồi!" Nữ tử gò má cao nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bạc Minh Yên, nhanh chân bước về phía trước, giơ tay lên.
Cảnh tượng giống như trong ký ức.
Bạc Minh Yên giống như rơi vào động băng, cơ hồ không thể động đậy.
Nhưng ngay khi cái tát sắp giáng xuống, Mạnh Hủ Nhiên một thân chắn trước mặt cô, nắm lấy cổ tay của người phụ nữ gò má cao kia.
Động tác nhanh như chớp rơi xuống, khiến người ta không kịp phòng ngừa.
Bạc Minh Yên nhìn bóng lưng Mạnh Hủ Nhiên che trước mặt mình, thân thể không ngăn được mà run rẩy, đột nhiên mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, không nhìn được biểu tình, cũng không nghe thấy âm thanh của những người đó.
Thiếu chút nữa, Mạnh Hủ Nhiên đã phải nhận cái tát thay cô.
Đầu ngón tay thật sâu đâm vào da thịt, cơn đau buốt bén nhọn truyền từ lòng bàn tay đến tim, càng lúc càng dữ dội, khiến Bạc Minh Yên gần như không thở được.
Người phụ nữ gò má cao vùng vẫy bị Mạnh Hủ Nhiên nắm chặt tay đến mức đau nhức, khó có thể tin mà nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Khuôn mặt cô gái mang nét nhu hòa phương đông, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp hoa đào kia lại là ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng.
"Bà là ai?!"
"Bảo vệ đâu? Bà bầu không động đến, nhưng hai người đàn bà đanh đá này cũng không xử lý được sao!" Mạnh Hủ Nhiên lạnh lùng liếc nhìn bảo vệ bên cạnh, rồi buông lỏng tay ra, sau đó đẩy người phụ nữ ra xa một chút.
"Không phải, cô là ai chứ?" Vợ Tôn Hạo Khí nóng nảy.
Tôn Hạo Khí không còn chỗ trốn, nhỏ giọng nói thân phận của Mạnh Hủ Nhiên với người phụ nữ: "Cô có thể ngừng gây rắc rối được không?"
Cùng lúc đó, cánh tay Mạnh Hủ Nhiên bị tóm lấy, thân thể lùi về phía sau hai bước.
Ngay sau đó, "Bang–" một tiếng.
Người phụ nữ có muốn đánh Bạc Minh Yên bị Mạnh Hủ Nhiên ngăn lại đã nổi trận lôi đình. Tức giận Mạnh Hủ Nhiên gọi bản thân là đàn bà đanh đá, thừa dịp Mạnh Hủ Nhiên không chú ý, quăng cho cô ấy một cái tát, cái tát này là nhằm vào chính Mạnh Hủ Nhiên.
Nhưng cuối cùng nó lại dừng trên mặt Bạc Minh Yên.
Nửa khuôn mặt của Bạc Minh Yên trong nháy mắt bị bao phủ bởi dấu tay năm ngón.
Hơi thở của Mạnh Hủ Nhiên như đông cứng lại, chuẩn bị đáp trả lại. Bạc Minh Yên sau lưng như có con mắt, nắm lấy tay cô ấy, kéo về phía sau người.
Có lẽ là muốn ngăn cô ấy, nên Bạc Minh Yên nắm lấy tay lại, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Mạnh Hủ Nhiên rũ hàng mi dài xuống, nhìn tay hai người nắm chặt.
Đã rất nhiều lần tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hai người lại ở trong một cảnh tượng như này lại theo cách như vậy... Mạnh Hủ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được xúc động muốn khóc.
"Tấn công người khác sẽ bị giam giữ từ năm đến mười ngày."
"Đừng có hù tôi." Người phụ nữ gò má cao ánh mắt bối rối, hoảng sợ.
"Còn những kẻ dụ dỗ chồng người khác thì sao?" Vợ Tôn Hạo Khí ôm bụng nặng nề bước tới, hung hãn nhìn Bạc Minh Yên: "Còn kẻ phá hoại gia đình người khác thì sao?"
"Không phải, đám mấy người mở to mắt ra mà nhìn xem. Với ngoại hình, khí chất, thân phận một nhà thiết kế cao cấp của Minh Yên nhà chúng tôi, có thể thích chồng cô ở điểm nào?" Ava nghe tin Bạc Minh Yên đã trở lại lập tức vọt tới trước quầy lễ tân, vừa mới đến đã nghe thấy câu hỏi của người phụ nữ này, chống tay lên hông nói: "Tôn Hạo Kỳ chỉ là một kẻ đi cửa sau, nếu muốn bản thân không là phượng hoàng nam, thì có điểm nào đáng giá để người ta câu lấy? Cô coi anh ta như báu vật, đừng nghĩ người khác cũng như thế, nói trắng ra, trong mắt chúng tôi anh ta một cọng cỏ cũng không bằng!"
Video cùng hình ảnh đều không đặc biệt rõ ràng. Mà thực tế, Bạc Minh Yên còn xuất sắc hơn nhiều so với những gì người phụ nữ kia tưởng tượng. Quả thực, rất khó để lý giải một người xuất sắc như vậy sao lại cùng Tôn Hạo làm bậy chứ, nhưng thế giới to lớn chuyện lạ gì cũng có...
Nghĩ đến những lời bàn tán về Bạc Minh Yên do người dùng ẩn danh gửi đến, người phụ nữ cười khẩy vặn lại: "Ai mà biết tiểu tam có suy nghĩ gì, có lẽ cô ta chỉ không muốn nhìn thấy người ta hạnh phúc thôi?"
"Tôi không biết cô lấy đâu ra thông tin sai lệch, tôi không thèm làm tình nhân của bất kỳ ai cả, tôi đối với đàn ông,cũng không có hứng thú chút nào." Bạc Minh Yên ngữ điệu bình tĩnh nói: "Tôi không có câu dẫn chồng hay phá hoại gia đình của cô, đều không phải là tôi."
Xung quanh vang lên những tiếng hít vào thở ra.
Xã hội hiện tại đã thoải mái hơn với vấn đề đồng tính luyến ái, có rất nhiều người sẽ không cố tình che giấu xu hướng tính dục của mình nhưng dám công khai nói ra điều đó trước mặt mọi người như vậy thì rất ít.
Người phụ nữ sửng sốt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy người trong video là ai? Rõ ràng là cô với chồng tôi cùng nhau đi a."
"Video gì?" Bạc Minh Yên chưa từng xem qua video, không hiểu cô ta đang nói cái gì.
"Đã điều tra ra," Cố Miểu chạy tới, một tay cầm điện thoại lắc lắc giữa không trung, một tay ôm đầu gối thở hổn hển, "Camera giám sát bãi đậu xe đã được tra ra, mặc dù không thấy giám đốc Tôn nhưng có thể nhìn được Bạc Minh Yên là từ một chiếc xe khác xuống, sau đó gặp mặt giám đốc Tôn, cho nên người hôn giám đốc Tôn không phải là cô ấy."
Người phụ nữ im lặng một lúc, sau đó túm lấy cổ áo Tôn Hạo Kỳ: "Con hồ ly tinh đó là ai? Anh còn che chở cho cô ta sao!"
Tôn Hạo Khí gần như phát điên, quay người nhìn về phía văn phòng: "Là!——"
"Tìm ra ai thì thế nào? Nếu yêu cô, thì người khác làm sai làm loạn tâm anh ta được, cô nên suy nghĩ kỹ xem người như vậy có thích hợp sống cùng hay không." Bạc Minh Yên tức giận ngắt lời, nhìn về phía người phụ nữ nói: "Cô nên suy nghĩ kỹ xem người như vậy, đến cùng có thích hợp sống cùng hay không."
"Đúng vậy! Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng chuyện như vậy khi xảy ra đều là lỗi của phụ nữ. Chỉ cần người đàn ông có đạo đức chính trực thì ngay cả hồ ly tinh liêu trai xuyên sách ra cũng không thể câu dẫn được anh ta." Cố Miểu dựa vào quầy phục vụ nói: "Lại nói nữa, đừng cổ hủ như vậy, cũng đừng nghĩ nhất định là nữ nhân chủ động. Nhìn xem, nếu chuyện này không xảy ra, ai biết giám đốc Tôn lại sắp được làm ba a?"
Cố Miểu liếc nhìn đám người đang cúi cổ xem kịch trong văn phòng, nói: "Một tức phụ xinh đẹp vậy mà anh ta không hề nhắc tới, muốn diễn vai độc thân quý tộc nhằm mục đích gì chứ?"
Nhắc đến nhan sắc, người phụ nữ càng rơi nước mắt dữ dội hơn. Vốn dĩ cô rất xinh đẹp nhưng sau khi mang thai, đã tăng cân rất nhiều, còn trở nên phù nề, không tìm được bộ dáng trước kia nữa.
"Còn để làm gì nữa? Lừa một cô gái ngây thơ làm nhân tình của anh ta." Ava nhổ nước bọt, "Thật là kinh tởm!"
Cố Miểu liếc nhìn Ava, nhẹ nhàng "sách" một tiếng. Hai người nhìn nhau một lúc, ngẩng cao đầu cùng nhau nhìn đi chỗ khác.
Các nhà thiết kế và trợ lý của nhóm cao cấp lúc này đều đang tụ tập ở quầy lễ tân.
Chu Văn Lâm đẩy kính lên nói: "Ngoại tình chỉ có lừa dối cùng vô số lần. Anh ta còn lừa dối khi đang mang thai, vô trách nhiệm như vậy còn coi là báu vật. Nhân lúc còn sớm tống khứ đi đi, giữ lại ăn tết thêm một năm phí thêm một bàn cơm tất niên."
"Đúng vậy! Nói hay lắm!" Lưu Dương vỗ tay bạch bạch bạch nói: "Đám khốn nạn núp sau lưng, dùng suy nghĩ bẩn thỉu mà phán xét người khác, hãy nghe kỹ lời nói của nhóm chúng tôi!"
Hồ Tinh Tinh cùng ba trợ lý khác của nhóm cũng nói: "Đúng vậy!"
Trong văn phòng, mấy người đó càng cúi thấp đầu, còn trong góc còn có một bóng người dời đến chỗ âm u hơn.
Năm mồm mười miệng đàm luận khiến rất nhiều chuyện lộ ra, bàn tay đang lơ lửng trên không của Tôn Hạo Khí lại rơi xuống. Thậm chí không thể mạnh miệng chỉ ra đối phương là ai. Trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu sớm một chút, sớm nói ra người kia là ai, thì tất cả tội lỗi đã không chỉ nhằm vào anh ta.
Mà sự nghiệp của anh ta, cuộc đời của anh ta từ giờ khắc này, đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Người phụ nữ lau lau nước mắt, nhìn Tôn Hạo Kỳ đang khom lưng mà thất vọng, quay đầu lại nói: "Mẹ, dì, đi về thôi."
Nhân viên bảo vệ buông tay, người phụ nữ gò má cao vặn vẹo cánh tay, thấp giọng chửi bới rồi chuẩn bị rời đi cùng người phụ nữ kia.
Mạnh Hủ Nhiên nháy mắt ra hiệu sai bảo vệ chặn đường mấy người đó: "Đánh người của tôi, ở chỗ này vu khống, chửi bới cô ấy lâu như vậy, nói đi là đi?"
Lông mày nhướng lên, giọng nói lạnh lùng sắc bén như muốn kết băng: "Ai cho phép?"
Người của tôi.
Tim Bạc Minh Yên bỗng chốc nhảy dựng thình thịch.
Vợ Tôn Hạo Khí nhìn Mạnh Hủ Nhiên cùng Bạc Minh Yên, rưng rưng nước mắt: "Thật xin lỗi, chuyện này tôi quá khó chấp nhận, tôi còn đang mang thai, cho nên..."
Mạnh Hủ Nhiên cười lớn, ý cười không đạt đáy mắt: "Một lời xin lỗi có ích gì, còn cần cảnh sát làm gì?"
Cắn thật mạnh chữ "cảnh sát", đuôi mắt lười nhác mà quét nhìn người phụ nữ gò má cao một cái.
Nhớ tới lời nhắc nhở sẽ bị giam trước đó của Bạc Minh Yên, người phụ nữ gò má cao bỗng nhiên sợ hãi: "Đây, đây là hiểu lầm!"
Người phụ nữ mái tóc xoăn màu đỏ tía biết một chút về luật liền nói: "Có thể hòa giải riêng được không? Chúng tôi có thể bồi thường."
"Đúng đúng đúng, tôi thực sự xin lỗi, cô gái. Cho tôi thanh toán chi phí y tế cho cô được không?"
Mạnh Hủ Nhiên vội vàng cau mày, gằn từng chữ một: "Không được."
Mắt thấy Mạnh Hủ Nhiên nhất quyết đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, người phụ nữ gò má cao trở nên lo lắng,nóng như lửa đốt vội la lên: "Vậy muốn thế nào chứ?" Bà chỉ có thể nghĩ đến cách bồi thường này, nhưng cũng không được, bà nhanh tay nắm chặt tay Bạc Minh Yên kéo qua muốn hướng về mặt mình tát xuống, nhưng Mạnh Hủ Nhiên đã nhanh tay trước một bước kéo tay Bạc Minh Yên qua, cuối cùng đứng ở trước mặt Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên cuộn đầu ngón tay lại, chợt nhận ra rằng bàn tay còn lại của cô vẫn luôn nắm lấy tay Mạnh Hủ Nhiên chưa từng buông ra, mà nơi ngón tay họ chạm nhau đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Người phụ nữ gò má cao tự tát vào mặt mình một bạt tay, khóc lóc thảm thiết nói: "Như vậy, như vậy được ồi đi? Ở nhà tôi còn có con nhỏ, tôi không thể ở đến cục cảnh sát. Nếu hàng xóm quê nhà tôi biết chuyện này, tôi..."
Cô từ nhỏ đã biết qua những lời chỉ trích của người khác đối với một gia đình là có ảnh hưởng thế nào, Bạc Minh Yên hơi hơi hé miệng muốn nói quên đi, nhưng tay cô đột nhiên bị dùng sức siết chặt. Mạnh Hủ Nhiên gắt gao giữ lấy cánh tay kia của cô, cảm xúc trong mắt dần dần tản ra chút cảm xúc, cũng không nói gì.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, cảnh sát mặc đồng phục bước ra tới.
Các nhân viên liên quan đã được đưa đến đồn cảnh sát để ghi chép.
Vì Bạc Minh Yên không đánh trả nên đối phương đã đơn phương tát người ở nơi công cộng, thêm tội vu khống Bạc Minh Yên là tiểu tam, bị nghi ngờ cố tình làm tổn thương và xúc phạm người khác. Người phụ nữ gò má cao, cùng người phụ nữ mái tóc xoăn đỏ bị tạm giam, những người khác hợp tác điều tra đã xong ghi chép cũng đã rời đi.
Ra khỏi đồn cảnh sát.
Chào nhân viên bảo vệ cùng những người khác ở quầy lễ tân rồi quay trở lại công ty.
Bạc Minh Yên vân vê ngón tay, đi theo Mạnh Hủ Nhiên, một đường đi đến bãi đậu xe, trong lòng cô rất loạn, không biết liệu chuyện bị nói có hành vi ngoại tình ở trước mặt mọi người có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của cô cùng Mạnh Hủ Nhiên hay không.
Mạnh Hủ Nhiên nghiêng nhìn Bạc Minh Yên, người phụ nữ kia dùng rất nhiều lực, đầu ngón tay cũng quá dài, khuôn mặt của Bạc Minh Yên rõ ràng không cân đối, trên má còn có hoa văn, Mạnh Hủ Nhiên hít sâu hai lần, nhấp môi nói: "Muốn đi bệnh viện hay không?"
Hàng lông mi dài của Bạc Minh Yên run lên, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mạnh Hủ Nhiên cũng không có thái độ xa xách với cô.
"Không, chỉ cần bôi chút thuốc giảm sưng là được rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên bị đánh, còn không nghiêm trọng bằng những lần trước.
Mạnh Hủ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt trào ra hơi nước, lòng vẫn luôn tức giận vì vẫn không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, đồng thời cô cũng tức giận vì Bạc Minh Yên đã đạm nhiên như vậy.
Là đã thành thói quen rồi nên đạm nhiên.
"Tình cờ ở nhà có, trực tiếp về nhà đi. Tôi đã xin phép nhân sự cho cô rồi." Mạnh Hủ Nhiên tức giận nói.
"..." Bạc Minh Yên hỏi: "Cô nói là thuốc bôi giảm sưng ở mông của cô sao?"
Mạnh Hủ Nhiên nói: "Tôi thấy mức độ cô quan tâm mặt của mình cũng không bằng tôi quan tâm mông của tôi đâu."
Bạc Minh Yên: "..."
Đi được nửa đường, Mạnh Hủ Nhiên dừng xe mua thuốc giảm sưng cho mặt, khi quay lại xe, trước thấm khăn bằng nước khoáng, hung hăng ra lệnh: "Quay mặt lại."
"..."
Bạc Minh Yên quay đầu lại đối mặt với Mạnh Hủ Nhiên. Nhìn thấy khuôn mặt của người nào đó u ám, Bạc Minh Yên chớp chớp mắt nói: "Nhẹ chút nha?"
Đổi lại bình thường khi Bạc Minh Yên nói như vậy Mạnh Hủ Nhiên sẽ không chịu nổi, nhưng hôm nay thì khác. Mạnh Hủ Nhiên mạnh miệng nói: "A, tôi còn tưởng rằng cô không biết đau đâu."
Mạnh Hủ Nhiên nắm chặt khăn giấy ướt, lực rơi xuống nhẹ đến mức tay cũng phát run lên.
Mỗi lần xoa một chút, vẻ mặt cô ấy càng nhăn nhó một phân, toát ra biểu tình sợ đau, như thể chính cô ấy mới là người bị đánh.
Bạc Minh Yên nhìn hơi nước mông lung trong mắt cô ấy: "Có phải rất sợ đâu không?"
"Ừm." Mạnh Hủ Nhiên lau mặt cho cô xong rồi, nhúng bông gòn vào thuốc mỡ, run run rẩy rẩy bôi lên dấu tay sưng đỏ của cô.
"Vậy tại sao lúc đầu lại đứng chắn cho tôi?" Bạc Minh Yên lại hỏi.
Mạnh Hủ Nhiên dừng tay một chút, nhìn chằm chằm vào vết đỏ in trên gò má trắng nõn của Bạc Minh Yên, trong lòng cô đau rát, bỏng cháy trái tim, co rút đau đớn khiến cô không nói nên lời.
Trong xe yên tĩnh một lúc.
Mạnh Hủ Nhiên cười tự giễu mà nói: "Bởi vì tôi đã luyện tay không tiếp bàn tay rất nhiều năm, muốn thử xem thành quả."
Kết quả là vẫn là sót một cái.
Bạc Minh Yên: "..."
"Đùa cô thôi." Mạnh Hủ Nhiên nhếch mép nói: "Bởi vì cô xinh đẹp hơn tôi, nên tôi cũng không đành lòng để gương mặt này bị đánh."
Tất cả lý do đều là tào lao, chỉ có một sự thật, Mạnh Hủ Nhiên là người duy nhất vào lúc cô bị người ta nghi ngờ bôi nhọ vũ nhục, sẽ không nghĩ gì mà chắn trước mặt cô.
——"Cô ấy hỏi tiểu Mạnh muội muội liệu có thể chấp nhận yêu đương với con gái hay không. Sau đó tiểu Mạnh muội muội nói phải xem nhan sắc như nào."
Bạc Minh Yên nhớ lại những gì Lộc Yêu đã nói.
Bạc Minh Yên nhịn không được nhè nhẹ mà gọi ra tên Mạnh Hủ Nhiên: "Mạnh Hủ Nhiên."
"Ừm?"
"Đừng quá tốt với tôi như vậy."
Mạnh Hủ Nhiên đang tập trung bôi vết sưng trên mặt, một trong số đó gần như lan đến khóe môi. Nhẹ nhàng chạm vào vết đó, khi nghe thấy câu này, lập tức cau mày, ngước mắt lên, đụng phải mắt Bạc Minh Yên, thấy rõ ràng bên trong tràn ngập khổ sở cùng giãy giụa, lông mày lại một chút mà thả lỏng ra.
"Tại sao chứ?"
Bạc Minh Yên nhắm mắt lại, khuôn mặt bên phải vì Mạnh Hủ Nhiên khẽ chạm đến có chút tê dại, toàn thân liên quan cũng lâm vào tê dại, không thể suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.
Cô đã được định sẵn trong bóng tối dài dằng dặc sẽ rơi vào ánh sáng ấm áp của người đó, sẽ thân bất do kỷ, theo bản năng của mình mà để đuổi theo ánh sáng kia.
"Cô tốt quá, sẽ làm người ta nhịn không được muốn theo... theo đuổi."
Bàn tay Mạnh Hủ Nhiên chợt khựng lại giữa không trung, cứng đờ đến mức cánh tay đau lên, nở nụ cười nói: "Con người của tôi, theo lời cô nói, là người kiều khí kiêu ngạo. Còn quý giá, có tính khí lớn, tính khí nhỏ, như vậy giống như phá lệ có mị lực nha, dù cho là nam hay nữ đều sẽ bị mị lực của tôi hấp dẫn, muốn theo đuổi cũng rất bình thường, nhưng dù cho là vậy, có thể lọt vào mắt tôi cũng không được mấy người, trong mắt tôi bọn họ ba bốn mươi điểm cũng đã quá nhiều, chưa đạt tới tiêu chuẩn đâu."
Bạc Minh Yên vẫn luôn duy trì tư thế nghiêng người, chống tay lên mép ghế dựa bên cạnh. Lúc nghe Mạnh Hủ Nhiên nói, ánh mắt cô hơi rũ xuống, hai tay không tự chủ được mà cuộn tròn lại.
Một lúc sau, cô gật gật đầu đầu, đáp: "Ừm, cho nên là..."
"Cho nên, tôi đặc biệt khó theo đuổi." Mạnh Hủ Nhiên nương thoa thuốc nâng cằm Bạc Minh Yên lên, để cô cùng mình nhìn thẳng vào nhau, "Nhưng, xem xét trên giá trị nhan sắc của cô, tôi sẽ cho cô bảy mươi điểm."
"Nhìn xem, cô đã thắng từ vạch xuất phát rồi."
Ánh đèn neon của các cửa hàng cùng đèn đường bên đường lần lượt sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua kính mà chiếu vào trong xe.
"Tới theo đuổi tôi đi, Bạc Mãn Mãn."
......
Tác giả có lời muốn nói: Ôi, Mạnh Kiều Kiều đúng là một nữ nhân kiêu ngạo xấu xa.
Nguyên nhân Mạnh Kiều Kiều không lập tức đồng ý sẽ đề cập sau.