Bạc Minh Yên từ cổ họng phát ra tiếng cười khúc khích: "Vậy hai chúng ta lại cùng nhau ngã xuống nữa sao?"
Lấy tình trạng hiện tại của Mạnh Hủ Nhiên, tự đi còn không được, vậy mà còn muốn bế cô ra ngoài.
Bên Bạc Minh Yên thì là xem xét tình hình thực tế, nếu hai người lại ngã lần nữa, Mạnh Hủ Nhiên có thể lại sẽ không đứng dậy được. Khi đó cô có thể sẽ phải gọi 120 để gọi xe cứu thương đến kéo cô ấy đi, ánh mắt cô phi dương rơi vào áo choàng tắm của Mạnh Hủ Nhiên.
Có phải bên trong không có hay không...
Nếu kéo người đi, có phải lúc đó sẽ kéo hết hay không?
Ánh mắt Bạc Minh Yên tối sầm đi vài phần.
Mà Mạnh Hủ Nhiên bên kia đã miên man bất định lấy phim thần tượng tưởng tượng ra Bạc Minh Yên trong tư thế ngã vào trong ngực mình, đôi môi mềm mại của cô của áp vào miệng, đôi mắt xanh khói như đá quý của đối phương phản chiếu lại dung mạo của mình. Phảng phất toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, cho đến khi những giọt nước trên vòi hoa sen nhỏ xuống, sau đó kim thời gian đồng hồi sẽ tích tắc...
Lúc đó, cô ấy sẽ cây lấy chiếc cổ trắng nõn của Bạc Minh Yên rồi ngậm lấy đôi môi của Bạc Minh Yên.
Giống như ăn thạch trái cây vậy, đầu tiên đưa đầu lưỡi liếm một cái, sau đó dùng răng nhẹ nhàng mà nghiền mà ma sát, vân vê cho đến khi trơn như nước rồi mới mút vào miệng.
Lại thêm một chút nữa, từ từ, nhấm nháp.
Sau đó, ở bên tai Bạc Minh Yên sẽ thổi hơi nóng vào, tùy ý trêu chọc cô, đợi Bạc Minh Yên ý loạn tình mê rồi mới cẩn thận hỏi một chút, kỹ thuật của mình có tốt không! Rất lợi hại phải không!
Bạc Minh Yên nghĩ nghĩ rồi đề nghị ai đó thay quần áo. Cô rời mắt khỏi dáng người xinh đẹp của Mạnh Hủ Nhiên, hơi cau mày hỏi: "Sao mặt cô đỏ thế? Mặc ít quá nên phát sốt à?"
Mạnh Hủ Nhiên rùng mình, đột nhiên phục hồi tình thần lại, phủ nhận: "Không, tôi không có phát số——" Cô ấy mím môi, kịp thời dừng lại.
"..."
Không khí im lặng, thời gian ngưng đọng.
Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên nhất thời nóng bừng như thiêu đốt, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình một cái rồi đào một cái hố dưới đất chui vào, cuối cùng nâng đôi tay lên bưng kín cả khuôn mặt.
Bạc Minh Yên "Ồ", âm điệu có chút dài, sau đó chậm rãi gật đầu hai cái.
Nghe giống như bật phát lại mà chậm 0.5x, có chút ý vị sâu xa.
Mạnh Hủ Nhiên vừa xấu hổ vừa bực, mở hai ngón tay ra, hơi ngẩng đầu lên, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn chằm chằm vào Bạc Minh Yên, giây tiếp theo, lông mi run rẩy, ánh mắt sáng lên, tựa như sắp chảy nước (mắt) tới.
Bạc Minh Yên cúi xuống, đưa tay bao trùm lấy trán của cô ấy.
Lòng bàn tay cô khô ráo ấm áp, ánh mắt cô nhìn vừa chuyên chú vừa dịu dàng, Mạnh Hủ Nhiên chợt nhớ tới ngày mình ngồi trên thuyền trên hồ, ngắm nhìn sương sớm, khi nước cùng sóng trong xanh trên núi. Lúc đó, bản thân cũng nghĩ đến đôi mắt của người này, nghĩ đến khi người này động tình sẽ là ánh mắt như thế nào, còn nghĩ nếu như có thể, bản thân muốn chìm bên trong đó cả đời.
Bạc Minh Yên buông tay: "Nhiệt độ bình thường, không có phát...sốt."
Mạnh Hủ Nhiên nheo mắt lại, dùng ánh mắt uy hiếp cô.
Bạc Minh Yên cố ý phớt lờ ánh mắt của thượng vị này, nhắc nhở: "Tốt nhất vẫn là thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh."
Mạnh Hủ Nhiên khe khẽ hừ lạnh một tiếng: "Không thay, chẳng phải còn có chăn nhỏ sao? Tôi cũng không ra ngoài."
Mông bị ngã đau nên ngồi cũng không được thoải mái, Mạnh Hủ Nhiên đặt một chân xuống đất, dịch tới trên ghế sofa, đắp chăn lên người, sau đó giao việc cho Bạc Minh Yên nói: "Giúp tôi lấy điều khiển từ xa đi~"
Bạc Minh Yên đưa chiếc điều khiển từ xa chô cô ấy, ôn hòa kiên nhẫn hỏi: "Còn cần giúp gì nữa không?"
Mạnh Hủ Nhiên: "Tôi muốn uống nước, ấm trà lớn của tôi ở trong bếp."
Bạc Minh Yên: "Còn gì nữa không? Nghĩ kỹ một chút, một lần xử lý hết, tôi còn phải đi tắm."
Mùi tiền giấy cháy trong nghĩa trang vẫn còn đọng lại trên người, có lẽ cô cũng sẽ không ra ngoài nữa, nên Bạc Minh Yên muốn thay đồ mới thật thoải mái.
Mạnh Hủ Nhiên vừa nghe nói đi tắm, hai mắt sáng lấp lánh, muốn tiếp tục chủ đề trước đó, đề cử bồn tắm mát xa của mình như đang hiến vật quý: "Cô thực sự không muốn thử bồn tắm mát xa của tôi sao? Hôm qua cô cũng mệt như vậy mà, cái bồn tắm mát xa đó có vòi lướt sóng rồi vòi phun bọt khí nữa, tắm rất tiện, mát xa hiệu quả lắm. Còn có thể thư giãn các cơ, khớp, giảm bớt lo lắng mệt mỏi, thư giãn đầu óc, giúp cơ thể hay tinh thần gì cũng vui vẻ..."
"Cô đang bán bồn tắm hả? Xin lỗi, tôi mua không nổi." Bạc Minh Yên cầm chiếc ấm trên bàn lên nhìn, trong đó chỉ còn lại nửa bình.
Mạnh Hủ Nhiên thuận thé nói tiếp: "Không sao đâu thân ái, có thể trải nghiệm miễn phí, không tính phí một xu nào thân ái, đã được làm sạch cùng khử trùng hoàn toàn để đảm bảo vệ sinh an toàn, thân ái!"
Bạc Minh Yên một bên nghe cô nói, một bên bưng ấm nước vào bếp đổ thêm nước vào.
Nước đổ vào ấm, dần dần cũng không nghe thấy âm thanh của Mạnh Hủ Nhiên, cũng có thể đã ngưng lảm nhảm.
Nghĩ đến bộ dáng chào hàng cùng giọng điệu khoa trương vừa rồi của Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên lặng lẽ mà cong cong môi.
Cứ như vậy, một khắc cô gần như bị nói tới động tâm, hôm nay trải qua chuyện như vậy làm cô thật sự rất muốn ngâm tắm một lúc, pha loãng đi cảm xúc gì đó đang cuồn cuộn không ngừng dâng trào này.
Nhưng ngay cả sau khi đã vệ sinh rồi khử trùng, nhưng chuyện dùng chung bồn tắm vẫn là quá thân mật.
Nghĩ đến đây, Bạc Minh Yên thu nụ cười lại, bưng ấm nước đã rót đầy, rồi cầm chiếc bánh ngọt trên bàn kính cùng ấm trà lớn của Mạnh Hủ Nhiên quay trở lại phòng khách.
Nhìn thấy cô quay lại, Mạnh Hủ Nhiên lại hỏi: "Cô đã cân nhắc chưa? thân ái ~"
"Cảm ơn, không cần." Nhìn chiếc ghế mát xa ở phía xa xa ghế sofa, Bạc Minh Yên hỏi: "Tôi có thể dùng ghế mát xa của cô một chút không?"
Cố thuyết phục cô đi tắm sẽ phản tác dụng, Mạnh Hủ Nhiên đành phải bỏ cuộc, liếc nhìn chiếc ghế mát xa, hào hứng vui vẻ hào phóng nói: "Có thể chứ, tùy cô dùng, tôi sẽ chỉ cô sử dụng nó như nào."
"Hiện tại thì chưa cần, tôi đi tắm trước." Bạc Minh Yên đặt bánh cùng ấm nước xuống, bật công tắc đun sôi "Cô có muốn cắt bánh ngọt ra luôn không?"
"Không cần, lát nữa tôi sẽ tự cắt." Mạnh Hủ Nhiên nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt, khóe môi hơi kiều kiều nhếch lên.
Bạc Minh Yên vì sợ cô ấy không tiện nên đã mở bánh ra: "Tiền bánh tính qua tiền nồi niêu tôi nợ cô."
Mạnh Hủ Nhiên hạ khóe môi xuống, không vui lẩm bẩm: "Cô không thể đã nói là mời tôi lại lẻn tính vào như vậy."
Đây không phải là vấn đề lớn đối với Mạnh Hủ Nhiên, điều cô ấy theo đuổi trong cuộc sống là vui vẻ, không quan tâm đến việc phải tiêu bao nhiêu tiền. Mỗi ngày đều ăn những món ăn do Bạc Minh Yên nấu, thì cũng chỉ quan tâm đến mùi vị. Chưa bao giờ hỏi Bạc Minh Yên đã chi bao nhiêu tiền để làm món đó. Nhưng Bạc Minh Yên mỗi lần đều ghi sổ rồi hàng tuần đưa cho cô ấy xem.
Nếu trước năm 13 tuổi, nếu Bạc Vĩ Trạch không sinh bệnh, nếu công ty của Bạc Vĩ Trạch không gặp vấn đề gì, nếu cô phiêu bạc bên ngoài một mình nhiều năm như vậy thì có lẽ họ cũng sẽ cùng là kiểu người như vậy, nhưng trên đời không có chữ nếu, Bạc Minh Yên chưa trưởng thành. cũng đã nhìn thấy bản chất con người chân thật nhất cùng những bộ mặt xấu xí nhất dưới những tranh chấp lợi ích.
Bạc Minh Yên không muốn nghĩ rằng có một ngày, Mạnh Hủ Nhiên và hình ảnh của cô trong lòng nhau sẽ vì những chuyện này mà tan vỡ.
"Lẻn tính toán chẳng phải là tôi đang hố cô sao? Nếu tôi thật sự mời mà nói..." Động tác Bạc Minh Yên hơi dừng lại, "Nói thật, hiện tại tôi không đủ khả năng để mời."
Trên đường trở về, Bạc Minh Yên tính lại bảng chi tiêu rồi chuyển toàn bộ số tiền còn lại cho Lâm Tuệ Tâm. Kế hoạch ban đầu là chia làm ba lần, nhưng xúc động này đã khiến cô phải chi hao quá mức.
Một chiếc bánh nhỏ lại mất đến 458, quá xa xỉ so với tình hình tài chính hiện tại của cô.
Ngọn đèn pha lê trong phòng khách phát ra ánh sáng ấm áp. Bạc Minh Yên cúi người xuống, mở lớp đầu tiên của hộp bánh, rồi lại nới lỏng lớp vỏ trong suốt ra. Một nửa khuôn mặt của cô ẩn trong bóng tối, nửa còn lại được ánh sáng bao phủ, độ sắc bén gần như yếu hơn nửa, còn sợi dây kim loại trên gọng kính lại hơi lắc lư theo chuyển động của cô.
Rõ ràng cô không có biểu cảm gì, nhưng lại vô cớ khiến người nhìn có chút khó chịu.