Để cảm ơn Lộc Yêu đã khoản đãi cả ngày, nên Mạnh Hủ Yên đồng ý với Lộc Yêu, sau khi quán bar mở cửa sẽ hỗ trợ lên sân khấu hát hai bài mới về.

Bạc Minh Yên ngồi ở phía bên phải của quán bar, gần sân khấu nơi Mạnh Hủ Nhiên hát nhất, hơn nữa là ở một góc nên ít người để ý. Lộc Yêu mang lại cho cô một đĩa hạt mắc ca, kèm theo là ly đồ uống không cồn đặc biệt pha cho cô.

Cô gác chân dài ngồi trên một chiếc ghế cao nhỏ, nhàn tản vừa nghe ca hát vừa bóc vỏ mắc ca, một bên đăng nhập weibo để xem lại những gì cô đã đăng từ lâu.

Trong những năm đầu, cô coi Weibo của mình như hốc cây, thường xuyên đăng các trên weibo - từ những bức tranh vẽ ngẫu nhiên rối loạn, tới những tâm tình mà cô không muốn đăng lên vòng bạn bè đến ảnh chụp khi đi du lịch.

Bạc Minh Yên bấm vào album ảnh, lướt xem từng bức.

Có một bức ảnh trong sương mù cô chụp cô gái nọ đang chụp ảnh, mọi người trên thuyền đều cùng nhau mặc áo mưa màu xanh lam, nên có một số người màu xanh lam cũng xuất hiện trong bức ảnh này của cô. Lúc cô chụp bức ảnh này, nước bắn tung tóe có thể so sánh với mưa lớn, còn sương mù thì dày đặc nên bóng người đều mờ mờ.

Bức ảnh tiếp theo là cô đã điều chỉnh góc tránh đám đông để chụp được cầu vồng vắt ngang thác nước kéo qua nước Mỹ trên làn nước trong xanh.

Động tác bóc hạt mắc ca của Bạc Minh Yên dừng lại một chút, dùng đầu ngón tay kéo kéo lên màn hình, sau đó quay lại bức ảnh trước đó chụp về người đang chụp ảnh.

Cô đang định phóng to bức ảnh, thì có một bàn tay duỗi ra trước mặt cô.

Nước da xỉn màu, làn da thô ráp, không phải bàn tay sống trong nhung lụa của Mạnh Hủ Nhiên.

Bạc Minh Yên đặt đĩa vỏ hạt mắc ca vào tay đó rồi nói: "Cám ơn."

"Hân hạnh—" Người đàn ông đến gần để trò chuyện với cô đột nhiên ngừng nói, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng anh ta cầm đĩa vỏ rời đi.

Hậu tri hậu giác Bạc Minh Yên mới nhận ra người vừa rồi không phải là bồi bàn mà là đến mời cô khiêu vũ.

Mấy người bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ sung sướng.

Bạc Minh Yên theo tiếng cười nhìn sang, còn Mạnh Hủ Nhiên đã đi đến trước mặt cô.

Những chiếc ghế cao còn lại trước quầy bar đều đã có người ngồi, Mạnh Hủ Nhiên oai oai nghiêng người, nửa người tựa vào quầy bar, tư thế lộ ra một vẻ lười biếng. Cô ấy đưa chai nước khoáng trong tay cho Bạc Minh Yên rồi nhìn vào màn hình điện thoại của Bạc Minh Yên.

Lại là màn hình chống nhìn trộm, chẳng thấy được gì cả.

"Tôi không muốn uống." Bạc Minh Yên tắt màn hình điện thoại, nhét lại điện thoại vào túi, không có hứng thú liếc nhìn nước khoáng, quay đầu hỏi: "Hát xong rồi?"

Mạnh Hủ Nhiên buồn cười nói: "Ai nói cho cô uống, là tôi không mở được."

Vừa kiều khí vừa ngạo khí, còn rất đúng lý hợp tình như vậy.

Bạc Minh Yên chậm rãi mà gật gật đầu, ôn thanh nói: "Vậy cố lên."

Mạnh Hủ Nhiên: "."

Mạnh Hủ Nhiên cầm chai  nước không nhúc nhích, Bạc Minh Yên cũng bất động.

Sau một lát, Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng thở dài.

"Giúp tôi với nha." Cô ấy như cũ mà kéo dài âm cuối để làm nũng.

"..."

Lần này đến lượt Bạc Minh Yên thở dài.

Cô cầm lấy nước khoáng, nhẹ nhàng vặn nắp chai nước ra rồi đưa lại cho Mạnh Hủ Nhiên, nói: "Chào Lộc Yêu cái rồi về."

"Được." Mạnh Hủ Nhiên uống nước, tầm mắt rơi vào đồ uống trước mặt cô, "Thức uống này có mùi vị như nào?"

Đồ uống được pha chế riêng, màu sắc của chất lỏng trong cốc dần dần chuyển từ xanh nước biển sang xanh bạc hà, vừa ảo mộng vừa đẹp mắt.

"Cảm giác giống như bọt khí nước muối biển ." Bạc Minh Yên nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên dùng ánh mắt trông mông chằm chằm vào nó, liền im lặng đẩy chiếc ly đến trước mặt cô ấy.

Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên uống cùng một cốc. Bạc Minh Yên có loại ý thức là đang phá vỡ cái gì đó.

Mạnh Hủ Nhiên tức khắc cong mặt mày, cầm cốc lên nhấp một ngụm nhỏ, giống như là cô ấy rất thích hương vị này, nên lại xoay cái ly uống thêm một ngụm.

Trên bàn có hạt mắc ca mà Bạc Minh Yên đã bóc vỏ rồi nhưng chưa ăn, Mạnh Hủ Nhiên tự giác ăn hết hạt này đến hạt khác.

Sau khi Bạc Minh Yên gửi tin nhắn cho Lộc Yêu xong, vừa nhìn lên đã thấy dĩa mắc ca chỉ còn lại một hạt.

Cô không cảm xúc mà nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội.

Đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên cong lên thành trăng khuyết, mỉm cười đến ấm áp vô tội.

Ánh đèn lộng lẫy của quán bar dừng ở đáy mắt cô ấy, như đang thắp sáng bầu trời đêm, tạo nên ánh sáng chói lọi, độ công tươi cười bên má không sâu không cạn, ngọt ngào động lòng người.

Tựa như hoa quỳnh đang dần nở rộ, kinh diễm cả màn đêm.

"Cảm ơn chị~"

Âm cuối cố ý kéo dài, giống như là đường là mật, bị kéo thành một sợi dây ái muội.

Bạc Minh Yên thu hồi tầm mắt, dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai, cảm giác mình thật như một tổ tông.



Sợ tàu điện ngầm buổi tối đông đúc nên hai người bắt xe về.

Về đến nhà đã gần mười giờ.

Cánh cửa vừa mở ra, một tiếng mèo kêu meo meo, đôi mắt như viên ngọc màu xanh khói sáng ngời trên tủ giày nhìn chằm chằm vào hai người họ, nhưng Tiểu Mãn thật sự là đen đến mức gần như không thể nhìn cơ thể của nó nếu không chịu bật đèn lên, chỉ có đôi mắt đó là đặc biệt rõ ràng.

Bạc Minh Yên chạm vào bật đèn.

Tiểu Mãn mèo nghiêng đầu của mình, trừng đôi mắt tròn tròn to to rồi cứ kêu meo meo không ngừng.

Mỗi lần Mạnh Hủ Nhiên xa nhà, con mèo này đều cư xử như vậy, hùng hùng hổ hổ, lảm nha lảm nhảm oán giận kêu lên một đống tiếng mèo tinh.

Mạnh Hủ Nhiên cúi người ôm nó lên lên dỗ dành nói: "Được rồi, ngoan, tôi không có dây dưa với những con mèo khác ở bên ngoài, ma ma yêu Tiểu Mãn Mãn nhất, Tiểu Mãn Mãn là tốt nhất, ma ma sẽ cho con ăn ngon. "

Trước kia đều kêu là "Tiểu Mãn", hôm nay cố tình lại là "Tiểu Mãn Mãn."

Còn kêu to hơn cả con mèo.

Dùng ngón chân cũng biết là người nào đó đang cố tình.

Bạc Minh Yên thật vất vả mới quen với cái tên của con mèo này, sau khi bị Mạnh Hủ Nhiên kêu như thế, cô cảm thấy lại quay lại điểm xuất phát.

Cố tình lại khó có thể nói gì về vấn đề này.

Mạnh Hủ Nhiên vào nhà, thấy bát mèo đã trống rỗng, trước tiên múc một thìa thức ăn cho mèo vào, cũng cố nén cười, làm bộ làm tịch như đang nhỏ giọng nói với Tiểu Mãn đang cọ vào chân mình: "Tiểu Mãn, nói cho con biết, con và Mommy của con trùng tên nha, biệt danh của cô ấy là Mãn Mãn."

"..."

Bạc Minh Yêu bước được vài bước phải dừng lại, quay người hỏi: "Sao tôi lại thành... Mommy của nó rồi?"

"Không phải lúc tôi không ở nhà đều là cô cho nó ăn sao, cũng coi như một nửa bố mẹ áo cơm của nó."  Mạnh Hủ Nhiên xới đồ hộp trong bát mèo, đương nhiên nói: "Vậy chẳng phải là mommy sao?"

Tiểu Mãn kêu lên "Meo meo" một tiếng.

"Cô xem, Tiểu Mãn cũng nói đúng."

"..."

Ngụy biện luôn làm người ta cảm thấy có chút đạo lý.

Bạc Minh Yên bị nghẹn đến không tìm được lời nào để phản bác, đành không phản ứng lại cô ấy, trở về phòng lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Mạnh Hủ Nhiên mở lon cá cho Tiểu Mãn ăn, vừa định về phòng lại ngửi được mùi sữa tắm tràn ra từ phòng tắm, mùi thơm của hoa vừa ấm áp như ngọc nhưng lại lộ chút lạnh lẽo. Giống như chủ nhân của nó vậy, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên không còn muốn quay lại phòng nữa.

Máy bơm oxy trong bể cá phun ra một dòng bọt nhỏ, tiếng kêu lộc cộc khi hoạt động xen lẫn với tiếng Tiểu Mãn liếm lon, cũng không thể che đậy được tiếng nước tí tách mơ hồ kia.



Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên dán chặt vào con cá bơi qua bơi lại trong bể cá, nhưng suy nghĩ của đã trôi về ký ức ngày đó. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, mới thoát khỏi cảm xúc của mình rồi vỗ vỗ lên gương mặt đang nóng bừng.

Bạc Minh Yên vừa khảy mái tóc mới khô một nửa bước ra khỏi phòng tắm, trước mặt cô là hành lang đang tối tăm, nhưng ở chỗ khác lại là một dải ánh sáng trắng đang chiếu từ hướng phòng khách ra tới, cô đi đến góc tường thì nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên đang đứng ở trước bể cá.

Bể cá này Bạc Minh Yên cũng rất thích, rất chữa lành.

Bạc Minh Yên từng bước bước lại gần, cô hôm nay không mặc chiếc quần dài kiểu cũ mà mặc một chiếc váy ngủ vải màu xanh lam nhạt, dài đến đầu gối trên đôi chân thon dài, cũng rất mảnh mai, đã bị nhiệt chuyển sang màu trắng trong suốt, giống như ngưng chi mỹ ngọc, xinh đẹp động lòng người.

"Tôi trước đây cũng nghĩ đến việc xây một bể cá nếu có nhà riêng." Bạc Minh Yên đứng cạnh Mạnh Hủ Nhiên vừa nói vừa nhìn những con cá xinh đẹp đang đung đưa cái đuôi trong bể.

Đôi mi dài rũ xuống của Mạnh Hủ Nhiên khẽ run lên, rồi chậm rãi đưa ánh mắt về phía bể cá, nói: "Hiện tại đã có rồi."

Bạc Minh Yên không tỏ ý kiến mà cười cười. Có bể cá, nhưng đó không phải là nhà cô.

Phòng khách lại rơi vào im lặng, nhưng không khí lại khác hẳn lúc Mạnh Hủ Nhiên một mình ngắm cá, yên tĩnh tốt đẹp.

Và sẽ tốt hơn nếu điện thoại trong túi không liên tục rung lên.

Bạc Minh Yên nhắc nhở: "Điện thoại của cô có thông báo."

Mạnh Hủ Nhiên vội vàng cau mày, lấy điện thoại ra nhìn xem. Là DJ nghe Lộc Yêu nói buổi sáng bọn họ đi trượt băng, nói rằng cô ấy đã làm thẻ, lần sau nếu còn muốn chơi thì có thể tìm cô ấy.  Mạnh Hủ Nhiên bĩu môi, gõ điện thoại uyển chuyển từ chối.

Bạc Minh Yên không phải là người thích nhiều chuyện, nhưng lại vô tình nhìn thấy hai chữ DJ trên màn hình, vô thức mà muốn hỏi, cô cũng thật sự mở miệng hỏi, nhưng có chút vòng vo: "Muộn vậy vẫn còn việc phải giải quyết à?"

"Không phải, là của DJ ở quán của chị Lộc Yêu nhắn, khoe thẻ trượt băng của cô ấy, haizz, chỉ là một tấm thẻ thôi mà." Mạnh Hủ Nhiên trầm giọng phàn nàn: "Ngày mai tôi cũng làm."

Bạc Minh Yên: "..."

Cô có chút nghi ngờ mạch não kỳ lạ của Mạnh Hủ Nhiên sau lại có thể hiểu sai ý của người khác như vậy.

Mạnh Hủ Nhiên cất điện thoại, hỏi Bạc Minh Yên: "Mấy ngày tới cô có kế hoạch gì rồi?"

Bạc Minh Yên mệt mỏi xoa xoa cổ nói: "Tạm thời còn chưa nghĩ tới."

Mạnh Hủ Nhiên "Ồ" một tiếng, rồi dùng đầu ngón trỏ chọc chọc vào bể cá.

Bạc Minh Yên nhìn qua thấy vẻ mặt Mạnh Hủ Nhiên buồn bã, thoạt nhìn có chút tội nghiệp lại đáng thương... cách tấm kính chọc cá. Cô lại thở dài thật nhỏ rồi nói: "Sau khi ngủ dậy, nếu vẫn không có chuyện gì, thì có thể tiếp tục đi tập trượt băng với cô."

Mạnh Hủ Nhiên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn cô, nhưng  không đến nửa giây, đã dời tầm mắt, gãi gãi cằm Tiểu Mãn, giả vờ nói: "Không chừng tôi có việc thì sao."

Nghe thấy điện thoại của cô lại vang lên, Bạc Minh Yên từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ cười: "Tôi hiểu mà, quý nhân thì nhiều việc."

Mạnh Hủ Nhiên: "..."

"Tôi về phòng trước." Nói xong, Bạc Minh Yên liền nhấc chân rời đi.

Mạnh Hủ Nhiên dùng ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạc Minh Yên rời đi, sau đó quay đầu lại, mím môi, khóe môi nhếch lên, có lẽ Bạc Minh Yên cũng tự không nhận ra, vẻ ôn hòa ngụy trang trước mặt cô ấy cô đã càng khó duy trì.

Cô ấy lại thích chọc Bạc Minh Yên lộ ra một mặt chân thật như vậy.



Trở lại phòng, Bạc Minh Yên nằm trên giường như thường lệ, xem tin tức thời trang trên điện thoại. Đột nhiên cô nhớ đến bức ảnh mà cô vẫn chưa kịp phóng to khi ở quán bar. Cô lại đăng nhập vào weibo, tìm bức ảnh đó. Cô nhìn kỹ lại một lần, thì thấy trời hôm đó trong xanh, có xuất hiện cầu vồng giữa thác nước. Mọi người đều đang chụp ảnh cầu vồng, có cô là không tìm được góc chụp đẹp, rồi có người đứng trước mặt cô, trong khung hình người đó đang đối diện với cô, lại không chụp ảnh cầu vồng.

Bạc Minh Yên ấn ngón trỏ cùng ngón giữa lên màn hình rồi trượt chúng theo hướng ngược nhau để phóng to bức ảnh.

Xem ra có vẻ một cô gái, nhưng sương mù quá dày còn bị ngược sáng nên bức ảnh khá mờ, không thể nhìn rõ nét mặt người kia dù có phóng to bao nhiêu.

Không thể chứng minh người đó là Mạnh Hủ Nhiên.

Quên đi, trên thế giới nào có nhiều trùng hợp như vậy. Bạc Minh Yên ngừng suy nghĩ, bấm vào dấu X trên ảnh chụp, chuẩn bị đăng xuất weibo thì ánh mắt khẽ di chuyển, tầm mắt đảo qua ảnh chụp phía dưới. [1 thích]

Khi đó, trước khi cô bỏ tài khoản weibo này, thỉnh thoảng sẽ có người xa lạ bấm thích cho cô.

Bạc Minh Yên có chút buồn ngủ, lẽ ra cô nên tắt điện thoại nhắm mắt đi ngủ, lại vô tình ma xui quỷ khiến bấm vào nhìn nhìn.

Người thích cô có biệt danh là [Nam Ca Tử], trên weibo người này chỉ có một bài đăng cách đây 5 năm.

Trong ảnh, những lá cờ cầu nguyện ngũ sắc tung bay trong gió dưới trời xanh mây trắng.

Bạc Minh Yên buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, trước khi mất đi ý thức, cô nheo mắt nhìn dòng chữ phía trên bức ảnh——

"Hạnh phúc nha Mãn Mãn, bình an vui vẻ"

Bên kia Mạnh Hủ Nhiên cũng tắm rửa xong, nằm trên giường cố gắng để ngủ.

Cả hai đều tưởng rằng sau một ngày dài mệt mỏi, sẽ một đêm không mộng ngủ đến bình minh, nhưng sự thật lại là, bàn ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó.

.......

Cảnh sương mù cô gái mà BMY chụp, tiếng anh là Maid of the Mist nếu mọi người muốn tìm thêm hình ảnh về trải nghiệm này.

Ngũ sắc quyền kinh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play