Bởi vì chú Thái phải về Nam Tuyền trong đêm, để không để chú bị chậm trễ nên hai người các cô tự về khách sạn.
Dù là phòng tiêu chuẩn nhưng cũng rất rộng rãi, có 2 giường cạnh nhau, khoảng cách giữa 2 giường cũng khá lớn. Bức tường bên trong có một cửa sổ lồi, trên bệ cửa sổ có treo rèm đôi màu xanh nhạt, trên bệ cửa sổ trải một tấm chăn nhung, bên cạnh đặt một chiếc bàn thấp.
Mạnh Hủ Nhiên đi đến cửa sổ, sau đó kéo rèm, mở cửa sổ cho không khí lọt vào rồi nhìn xuống xa xa.
Ánh hoàng hôn vàng ấm áp của mặt trời lặn lướt qua má cô ấy, tràn vào phòng, lan đến chân Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên quay mặt đi hỏi: "Cô ngủ bên trong à?"
Mạnh Hủ Nhiên "Ừm" một tiếng, tròng mắt chuyển động, đột nhiên đổi lời: "Bên ngoài."
Có thể thấy Mạnh Hủ Nhiên rất thích cửa sổ kia, Bạc Minh Yêntrước sự thay đổi lời nói của cô ấy có chút kinh ngạc: "Cô có chắc chắn muốn ra ngoài không?"
"Ừm."
Đối diện khách sạn là con phố thương mại sầm uất với rất nhiều tòa nhà cao tầng, xe cộ qua lại tấp nập, dòng người qua lại liên tục như nước chảy.
Mạnh Hủ Nhiên thu tầm mắt lại hỏi: "Buổi tối sau khi ăn tối có muốn đi dạo không? Cảnh đêm trên đường ngắm cảnh dành cho người đi bộ bên kia cũng không tồi."
"Được." Bạc Minh Yên lấy một tấm ga trải giường và vỏ chăn dùng một lần trong túi ra, hỏi: "Cô có muốn trải cái này không?"
"Tôi cũng có mang theo."
Mạnh Hủ Nhiên từ trong túi du lịch lấy ra từng món đồ du lịch, đưa cho Bạc Minh Yên xem: "Kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm của khách sạn không có mùi thơm gì, cũng không biết khăn tắm có sạch sẽ không."
Về cơ bản cô ấy đã mang theo mọi thứ cần thiết.Bạc Minh Yên thầm nghĩ: Không hổ là tiểu công chúa yếu ớt, đặc biệt cẩn thận.
Tiểu Công chúa nhỏ yếu ớt bắt đầu trải khăn trải giường rồi nhẹ nhàng xếp chăn.
Sau khi Bạc Minh Yên trải giường xong, nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên vẫn còn đang lật chăn, không khỏi nhìn lại lần thứ hai.
"Cô đang nhìn cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên nhìn chung quanh, chung quanh cũng không có gì kỳ quái mà.
Bạc Minh Yên ngồi ở bên cửa sổ, nhịn không được hỏi: "Có thể gấp chăn không?"
Mạnh Hủ Nhiên: "..."
Cô coi thường ai?
Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu: "Cô nghĩ thế nào?"
Bạc Minh Yên trưng mắt ra nhìn cô ấy vặn vẹo chăn vòng vòng không tìm được điểm mấu chốt, thành thật kết luận: "Không."
"..."
Mạnh Hủ Nhiên dừng tay một chút, xụ mặt cố gắng chứng minh thực lực của mình.
Bạc Minh Yên che miệng lại, nghèn nghẹn cười.
Mạnh Hủ Nhiên trừng mắt nhìn cô: "Cô đang cười nhạo tôi sao?"
"Không có." Bạc Minh Yên buông tay xuống, mặt không biểu tìnhMạnh Hủ Nhiên hừ một tiếng, chật vật nhét chăn vào: "Tuy kỹ năng sống của tôi có chút kém, nhưng không có nghĩa là tôi không thể làm tốt, chỉ là có chút... tốn sức mà thôi."
Là rất tốn sức, bốn góc bị nhét sai cả rồi, chăn bông trông như một đoàn bánh quai.
Mạnh Hủ Nhiên héo hon tại chỗ.
Lần này Bạc Minh Yên thực sự không nhịn cười được nữa, cô chống tay lên bàn, nghiêng đầu cười một hồi lâu, dây đeo kính cũng bắt đầu rung theo.
"Nín dứt, không cho cười." Mạnh Hủ Nhiên phồng mặt, hừ một tiếng.
Bạc Minh Yên nhướng mày, gật đầu, rồi nhịn cười.
Mạnh Hủ Nhiên liếc nhìn Bạc Minh Yên, rồi chậm rãi mở chăn bông ra lại, nhìn nhìn chăn bông, lại nhìn sang Bạc Minh Yến.
Lén lén nhìn, muốn nói lại thôi.
Bạc Minh Yên không nhịn được nữa đứng dậy đỡ cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên mím môi, nhếch khóe miệng thành một hình vòng cung nhỏ: "Cảm ơn chị~"
Âm cuối lên cao, tâm trạng đang rất tốt.
Bạc Minh Yên nhướng mày nhưng không nói gì.
Chăn nhanh chóng được gấp, gối đã được mặc áo vào.
Mạnh Hủ Nhiên lấy hai chai nước khoáng từ trong tủ ra, rồi hỏi: "Tối nay cô muốn ăn gì?"
Không có ai trả lời.