Lúc này, cánh cửa bị mở ra, Tiền Kim Ngọc đi theo Thạch Đường vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng này.
Thạch Đường nói với Tiền Kim Ngọc bên cạnh:
“Kim Ngọc, đó là mẹ anh, còn đó là em dâu anh, em ấy đang mang thai, ở nhà dưỡng thai.”
Tiền Kim Ngọc theo hướng ngón tay của anh, mỉm cười gật đầu.
“Chào bác gái, chào em dâu!”
[Tôi chết mất, này là đụng phải cảnh tượng gì thế này?]
Thạch Đường không hiểu là gì, nhưng anh hiểu những gì nói sau đó.
“Mẹ, đây là Tiền Kim Ngọc, con đã đăng ký kết hôn với cô ấy.”
“Cái gì?”
Dì Trương và mẹ Thạch đồng thanh, cùng bất ngờ vô cùng.
Vẫn là em Chu phản ứng nhanh nhất, vội vàng cười đi đến bên cạnh Tiền Kim Ngọc.
“Chị dâu, chị họ Tiền à?”
Tiền Kim Ngọc đứng thẳng người, nhìn em dâu cười toe toét, có chút không hiểu.
“Đúng vậy!”
Em dâu Chu bỗng nhiên cười lớn.
“Ôi trời dì Trương nhìn xem chuyện gì đang xảy ra đây, hehehehe.”
Em dâu Chu nói xong quay sang hỏi Tiền Kim Ngọc.
“Chị và anh trai nhà em đăng ký kết hôn, chị biết anh ấy là quân nhân, chị có muốn đi theo quân đội không?”
Tiền Kim Ngọc không hiểu sao lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Tất, tất nhiên là muốn!”
Cô nói xong nhìn Thạch Đường, Thạch Đường cười nhìn cô.
Dì Trương lúc này cũng phản ứng lại.
“Ôi Thạch Đường à, con không đăng ký kết hôn với con gái nhà dì à?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thạch Đường cũng có cái biểu cảm giống Tiền Kim Ngọc lúc nãy, không hiểu sao lại hỏi vậy.
“Con đăng ký kết hôn với con gái nhà dì bao giờ?
À, hôm nay con đi trên đường gặp trộm, rồi con đuổi theo trộm, bỏ lỡ giờ coi mắt.
Sau đó con gặp đồng chí Tiền, cô ấy giúp bắt trộm, cũng bỏ lỡ giờ coi mắt.
Chúng con mới nói với nhau, thôi thì đi đăng ký kết hôn luôn.”
Mẹ Thạch lúc nãy đã nghe Tiền Kim Ngọc nói muốn đi theo con trai đi theo quân đội.
Lập tức mặt bà ấy có nụ cười.
“À, hóa ra là vậy, con không đăng ký kết hôn với với con gái dì Trương, thì mẹ yên tâm rồi.”
Mẹ Thạch nói xong vội vàng bước tới kéo Tiền Kim Ngọc nói:
“Đồng chí Tiền là một cô gái tốt, xinh đẹp, cao ráo, tốt tốt tốt.
Nhanh nhanh qua đây ngồi đi, các con đăng ký kết hôn rồi thì chúng ta là một gia đình.
Con ngồi đây, mẹ đi làm món ngon cho con.”
Bà ấy vui vẻ nói xong, rồi nhìn dì Trương.
“À, chị Trương, sao còn ở đây? Tưởng đã đi rồi.”
Lời nói ấy khiến mặt Dì Trương méo mó.
“Không phải, Tiểu Mã nói nó đi đăng ký kết hôn mà, sao không phải là Bích Liên, tại sao lại là cô gái này” Thế còn Bích Liên nhà tôi đâu?”
Thạch Đường ngơ ngác.
“Dì Trương, con chưa gặp Bích Liên nhà dì.
Cả diện mạo của Bích Liên con cũng không biết, Tiểu Mã nhầm rồi, giờ này chắc anh ta đã đến nhà dì, dìvề xem đi!”
Tiền Kim Ngọc được sắp xếp ngồi trên ghế sofa, nhìn dì Trương giận dữ quay mặt bỏ đi.
“Ôi chao, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mẹ Thạch Đường cười sảng khoái trong lòng, mở cửa cho bà ta.
“Đi thong thả, không tiễn!”
Sau khi dì Trương đi, em dâu Chu ngồi cạnh Tiền Kim Ngọc, kể lại chuyện vừa rồi.
“Dì Trương kia cũng thật là, vừa đến đã nói cô Bích Liên nhà bà ta đăng ký kết hôn với anh cả, đòi tiền sính lễ, đòi tiền, còn muốn lấy công việc của em.
Em khịt mũi, nếu không phải đang mang thai, em đã muốn lao vào cào mặt bà ta rồi!
Công việc kế toán của em ở nhà máy dệt, ai cũng có thể làm sao?
Chưa hết, còn không cho con gái bà ta đi theo anh cả về quân đội, người gì thế!
Tiểu Mã cũng vậy, giới thiệu mai mối mà không nói rõ ràng. Vẫn là đồng chí Tiền tốt.”
Tiền Kim Ngọc mỉm cười nhìn cô ấy, những lời của em dâu vừa rồi tuy là kể lại, nhưng thực chất lại ẩn chứa rất nhiều thông tin.
Mẹ Thạch Đường đi đến nhìn con dâu thứ hai, nói:
“Con đi hái rau đi.”
Em dâu Chu cười, đứng dậy đi hái rau, cầm giỏ rau ngồi ở cửa phòng khách, nghiêng người nhẹ nhàng nghe họ nói chuyện.
Tiền Kim Ngọc:
[Tôi thực sự muốn đi theo về quân đội ngay lập tức, tại sao tôi phải đối mặt với nhiều người như vậy, tôi sợ giao tiếp xã hội!]