Thạch Đường liền giơ chân muốn đá Thạch Trụ.
Thạch Trụ né người, chạy ra ngoài, đi ngang qua Tiền Kim Ngọc thì hét lên:
“Chị dâu, em đi ra ngoài trước, trưa nay mọi người nhớ đến nhà hàng quốc doanh đấy nhé!”
Tiền Kim Ngọc nhìn cậu ta vội vã chạy ra khỏi nhà.
Thạch Đường lau tay đi tới nhìn Tiền Kim Ngọc cười.
“Đi thôi, chúng ta cũng đến nhà hàng quốc doanh xem sao, không ngờ có ngày anh lại trở thành anh em cột chèo với Hạ Châu Kiến.”
Tiền Kim Ngọc nghĩ dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa là đi theo quân đội rồi, cũng không phải là không thể nhịn được.
“Chậc chậc, may mà Hạ Châu Kiến không cùng đơn vị với anh, nếu không thì thường xuyên phải gặp mặt, phiền phức lắm.”
Nghe cô nói vậy, Thạch Đường cười đến híp cả mắt.
Anh biết ngay là vợ anh không thích Hạ Châu Kiến chút nào, người cô thích nhất vẫn là anh.
“Nếu em không muốn gặp bọn họ, vậy chúng ta đừng đến nhà hàng quốc doanh nữa, trực tiếp đến cửa hàng hữu nghị đi. Ngày kia là đi rồi, chúng ta còn rất nhiều thứ chưa mua.”
Tiền Kim Ngọc lúc này mới thực sự kinh ngạc.
“Ngày kia? Nhanh vậy sao? Em còn tưởng là còn hai ngày nữa cơ!”
Thạch Đường vừa nói vừa lấy từ trong phòng ra một chiếc hộp gỗ đặt lên bàn.
“Chiều ngày kia đi tàu, anh đã bảo Mã Đắc Bỉ đi đặt giường nằm rồi. Trong này đều là tiền lương và thưởng của anh tích góp được trong mấy năm nay, đều đưa cho em cất giữ. Còn có một số phiếu do quân đội phát, đều ở trong này.”
Nhìn thấy anh chủ động nộp quỹ đen, trong lòng Tiền Kim Ngọc lại một lần nữa khẳng định con mắt nhìn người của mình quả nhiên không sai.
Nhìn anh mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong có một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ, bên trong có một chồng vé.
“Mấy phiếu này anh đều không sài à?”
“Anh không sử dụng phiếu từ năm thứ hai vào quân đội rồi, cũng không có gì phải tiêu tốn nhiều Có quá nhiều thứ một mình anh không thể tiêu hết được nên anh đã tiết kiệm hết. Ngoài ra còn có sổ tiết kiệm này, em xem nhé. “
Nhìn cách anh trình bày bảo vật, Tiền Kim Ngọc mở sổ ngân tiết kiệm, nhìn thấy một khoản tiền gửi có bốn chữ số.
Cô đếm cẩn thận, 2829,31.
Hơn 2.800 nhân dân tệ thực sự là rất nhiều tiền.
“Gần ba ngàn tệ, nhiều lắm.”
Cô nhìn Thạch Đường với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. Thạch Đường không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt cô tỏa sáng.
“Từ giờ trở đi, em sẽ quản lý tiền bạc của gia đình chúng ta. Cấp trên đã phê duyệt nhà ở của gia đình trước khi anh về. Chỉ cần dọn dẹp là sẽ có chỗ ở.”
Buổi chiều, chúng ta hỏi mẹ thử danh sách những đồ cần đem, bình thường anh không đem theo nhiều đồ. Nhưng lần này thì khác, lần này chúng ta ở bên nhau, chúng ta phải sống thật tốt, em có thể mang theo bất cứ thứ gì em muốn. “
Nghe anh nói xong, Tiền Kim Ngọc thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Hành trình từ đây đến núi Trường Bạch không hề ngắn, phải tìm cách nào để bản thân thoải mái?
Nếu như có không gian, thì có thể tiết kiệm như thế nào nhỉ? Không biết có thể liệt kê danh sách ra được không. Nhưng không có, cuối cùng vẫn phải tự mình soạn thôi
[Nên làm thêm quần, như vậy sẽ chắc chắn hơn, ừm, cần cho nó chống nước nữa. ]
“Khụ”
Khi Thạch Đường nghe được những lời này từ trong lòng vợ mình, anh không khỏi muốn cười, nhưng lại không thể cười được.
Vợ anh dễ thương quá!
Vẻ mặt anh méo mó khi cố gắng nhịn cười. Anh nhanh chóng quay lưng lại và há to miệng để điều chỉnh biểu cảm.
Tiền Kim Ngọc không hề biết rằng Thạch Đường đã nghe thấy những lời nội tâm của cô.
Cô tò mò nhìn Thạch Đường.
“Chuyện gì vậy?”
Thạch Đường hít sâu một hơi, lắc đầu.
“Không sao đâu, quần…”
Thạch Đường tính nói là “quần lót”, nhưng nhanh chóng thay đổi ý định.
“Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc rồi đến khách sạn quốc doanh xem thử nhé?”
Nhắc nhở anh một cái, Tiền Kim Ngọc cũng nghĩ tới.